Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 461 : Kẻ Đột Nhập (2)

Ngày đăng: 05:20 30/04/20


Người đàn ông mang bộ đồ đen bó sát, với một chiếc khăn che quanh mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt Tây màu xanh biển nhạt.



Mã Nhược Anh nhướn mày quay người lại, cô nhếch môi cười, lên tiếng:



- Là anh thật này.



Người đàn ông chớp đôi con ngươi đề phòng nhìn cô, hỏi:



- Hình như tôi bị cô lừa rồi thì phải, tôi không phải ở trong căn phòng mà cô vừa nhìn.



Mã Nhược Anh cười hắt một hơi, đáp:



- Không đâu, tôi biết anh ở căn phòng đó mà, bởi vì tính tùy tiện của bạn tôi, không bao giờ ra ngoài mà đóng cửa cả.



Người đàn ông liếc mắt nhìn một lượt, bây giờ mới hiểu ra điều mà người phụ nữ nói, cau mày lên tiếng:



- Vì sao cô lại biết? Cũng có thể là tôi sẽ trốn trong căn phòng đang mở cửa kia mà.



Mã Nhược Anh lắc đầu, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chậm rãi trả lời:
Mã Nhược Anh lắc đầu, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chậm rãi trả lời:



- Không bao giờ có chuyện đó. Mặc dù trong tình huống này là 50 -50, nhưng tôi thừa sức tin 100 phần trăm anh ở trong căn phòng đó. Đơn giản chỉ là vì.... không có bất kì kẻ trộm nào muốn bị phát hiện chỉ vì cánh cửa phòng mở đâu. Nếu tôi là anh, tôi nhất định cũng sẽ đóng cửa lại.



Lúc nãy, khi quan sát, Mã Nhược Anh đã biết có người đột nhập vào phòng của mình rồi, nhưng chưa dám chắc kẻ đó có nấp bên trong hay không, sau một hồi suy tính đến những thói quen, cô mới có thể biết chắc chắn tên trộm này đang trốn ở trong phòng của Vivian.



Như cô đã nói, thói quen là một thứ đáng sợ, và nó rất dễ nhận ra. Vivian là một nữ hoàng, cô ấy từ nhỏ đã không phải động một ngón tay vào thứ gì rồi, mọi việc đều có kẻ hầu người hạ. Đến một việc như rót nước cô ấy cũng xem là mất sức, vậy thì Vivian chịu đóng cửa phòng khi ra ngoài sao? Không bao giờ đâu. Cô đã sống với cô ấy bao nhiêu năm rồi, tính cách cô ấy như thế nào cô hiểu rất rõ.



Hơn nữa, theo tâm lí của kẻ trộm, đương nhiên trốn vào nơi càng tối càng kín thì càng an toàn, không phải sao? Nếu như cô cảm thấy cánh cửa đó mở thì chẳng phải sẽ theo bản năng mà đi lại dò xét à, khi đó bị phát hiện thì cũng chỉ có thể trách tên trộm ngu ngốc mà thôi.



Theo tình hình, cô đã nghĩ ra một lời giải thích hợp tình hợp lí cho việc này rồi. Người đàn ông có thể đã đột nhập vào đây vài phút trước, sau khi lục lọi phòng của cô, hắn ta không đóng cửa mà đi thẳng về phía phòng của Vivian tiếp tục tìm kiếm. Nhưng lúc đó, cô lại trở về, vì không kịp rời đi nên hắn ta đóng cửa phòng của Vivian lại và ẩn nấp trong đó, chờ đợi thời gian khi cô đi rồi thì mới ra ngoài. Nhưng mà.... quá nhọ cho hắn ta rồi. Cô đã phát hiện ra điểm bất thường.



Người đàn ông híp ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ đang ngồi thư thả trên ghế, hạ giọng hỏi:



- Vậy còn việc tôi đột nhập vào đây, làm sao cô có thể biết?



Nói chỉ vì một cánh cửa bị mở thôi mà nghi ngờ có người vào ư? Anh không tin, với suy nghĩ thông thường thì sẽ chỉ nghĩ khi ra ngoài bản thân đã quên đóng cửa, hoặc là sẽ bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt ấy. Nhưng mà, người phụ nữ này lại nắm lấy chi tiết ấy để vạch trần anh.




Mã Nhược Anh nhếch môi, cô gác một chân lên, từ tốn đáp:



- Hưm... nói sao nhỉ? Tôi là một kẻ cầu toàn, nên sẽ không thích việc đi ra ngoài phòng mà không đóng cửa đâu, hơn nữa.... tôi không thích có người động vào đồ của tôi.



Mã Nhược Anh đến nhận phòng ở khách sạn này vào tối ngày hôm trước, nhưng lúc đó vì có việc đột xuất nên không bao lâu thì phải rời đi, 2 ngày nay cũng chỉ ở bệnh viện với Elena và Stefan, căn bản không có về nơi này, vì vậy, đến phòng của mình cũng gần như chưa vào, vậy mà lại thấy cửa mở, có ngạc nhiên hay không?



Thêm nữa, vì cô nghi ngờ có kẻ đột nhập nên mới sờ thử vào máy tính, và đúng như dự đoán…. Nó có điểm lạ.



Dừng một chút, Mã Nhược Anh liếc ánh mắt nhìn chiếc máy tính của mình, rồi hất cằm nhìn người đàn ông, nói:



- Anh đã dùng thiết bị tản nhiệt cho đầu máy của tôi phải không? Nhưng bây giờ nó lại đang ấm lên đấy.



Người đàn ông mở to mắt khi nghe câu nói của Mã Nhược Anh, hắn ta nhìn về phía chiếc máy tính với vẻ mặt ngạc nhiên.



Không thể nào, anh đã sử dụng máy tản nhiệt rồi, vì sao nó vẫn nóng chứ?



Mã Nhược Anh híp ánh mắt đen láy, cười nửa miệng đáp:



- Máy tính của tôi... đã được lắp bộ phận xử lí những tác động bên ngoài khi ở trạng thái offline ( có thể dùng máy dù không bật mạng), ngay cả thiết bị tản nhiệt của anh, cũng chỉ là trò mèo mà thôi.



*Cầu phiếu nè, ahihi*