Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 468 : Chỉ Một Lần Làm Cô Dâu

Ngày đăng: 05:20 30/04/20


Vivian hơi ngớ người, chớp mắt bối rối nhìn Âu Dương Thiên Thiên, ngập ngừng lên tiếng:



- Sao... cô lại hỏi như vậy?



Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, chậm rãi đáp:



- Thật ra, cá nhân tôi cảm thấy mỗi người phụ nữ chỉ có thể mặc váy cưới một lần trong đời, làm cô dâu cũng chỉ một lần, hẳn trong thời khắc này phải cảm thấy hạnh phúc lắm. Nhưng mà.... tôi không thấy ở nữ hoàng điều tương tự như vậy.



- Nét mặt của cô, tâm trạng, giọng nói.... mọi thứ đều thật bình thường, trông không giống như người đang vui vẻ. Thậm chí.... tôi còn thấy cô có đôi chút miễn cưỡng nữa.



Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cẩn trọng nói tiếp:



- Xin thứ lỗi tôi nói thẳng, nữ hoàng. Tôi không biết người đàn ông mà cô chọn là người như thế nào, nhưng qua những cuộc đối thoại vụn vặt của cô với mọi người, tôi có thể hình dung ra người đó như thế nào.




- Là ba của Stefan và Elena, chắc ngài ấy cũng khá lớn tuổi, đã có nhiều vợ và nhiều con, nhưng tính cách có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm đến gia đình, không quan tâm đến con cái,.... đó là một người đàn ông của thương trường, chỉ chiến đấu vì mục tiêu lý tưởng của bản thân. Một người như vậy.... nếu như cô lấy làm chồng... thì sẽ hạnh phúc chứ?



Vivian nghe những lời của Âu Dương Thiên Thiên, lần này, cô trực tiếp câm nín, lần đầu tiên, cô cảm thấy mình khó khăn mở miệng đến như vậy. Trước câu hỏi tưởng chừng như rất đơn giản này, chỉ cần trả lời "có" hoặc "không".... cô lại không biết phải trả lời như thế nào.



Vivian liếm môi, cô hơi rũ tầm mắt, sau một lúc im lặng, mới ngước lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, đáp:



- Thiên Thiên, để tôi nói với cô những thứ mà tôi biết về người tôi sắp lấy làm chồng. Người đó tên là Harold - con trai trưởng của gia tộc Wertheimer, năm nay 41 tuổi, tính đến hiện tại, đã có tổng cộng 13 người vợ và 9 đứa con, nhưng đã li hôn 4 người vợ, còn lại thì phân nửa đã chết hoặc đang li thân.



- Tất cả các mối hôn nhân của ông ta đều là với những người phụ nữ có quyền có thế trên thế giới, nắm trong tay rất nhiều quyền lực. Vậy nên, đa phần ở họ không tồn tại thứ được gọi là "tình yêu", đó chỉ là cuộc trao đổi, giao dịch có lời như trên thương trường. Cũng là với lý do ấy, nên không nhiều phụ nữ quyết định có con với ông ta, để đến khi muốn kết thúc quan hệ, sẽ có thể dễ dàng "dứt áo ra đi".



- Stefan và Elena là hai đứa con đầu của Harold Wertheimer, nhưng đúng như cô nói, tính cách ông ta rất lạnh nhạt, ngoài quan tâm với việc kinh doanh và bành trướng thế lực, ông ta không hề có hứng thú với chuyện gia đình. Hôn nhân thương mại là điều duy nhất có thể khiến ông ta chú ý tới ngoài những thứ trên thương trường, nhưng nó cũng là phần bổ trợ và hậu thuẫn lớn cho quyền lực của ông ấy phía sau.



- Tính đến bây giờ, tôi sắp trở thành người vợ thứ 14 của ông ta, mọi quyền lực mà tôi có của hoàng gia Anh sẽ nhanh chóng được sáp nhập vào gia sản chung. Nhưng mà.... cũng buồn cười là.... ngày diễn ra lễ cưới hôm nay, lại chính là ngày đầu tiên tôi gặp mặt "chồng" của mình.
- Tính đến bây giờ, tôi sắp trở thành người vợ thứ 14 của ông ta, mọi quyền lực mà tôi có của hoàng gia Anh sẽ nhanh chóng được sáp nhập vào gia sản chung. Nhưng mà.... cũng buồn cười là.... ngày diễn ra lễ cưới hôm nay, lại chính là ngày đầu tiên tôi gặp mặt "chồng" của mình.



Câu nói cuối cùng của Vivian khiến Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô mở to mắt ngạc nhiên, không thốt nổi nên lời.



Thấy vậy, Vivian tiếp tục nói:



- Tôi không nói dối đâu, quả thật hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp Harold Wertheimer, những lần đính hôn lúc trước hay định ngày cưới chúng tôi đều không tham dự, chỉ có đại diện từ hai bên đến xem xét mà thôi.



Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô không kiềm nổi nữa, bèn lên tiếng:



- Nữ hoàng, cô biết như vậy mà vẫn.....?



Vivian mỉm cười, ánh mắt không chút rung động đáp:



- Vẫn kết hôn ư? Thì sao chứ? Tôi không tìm được lí do gì để từ chối cuộc hôn nhân này hết. Kể cả bản chất của nó chỉ là một cuộc trao đổi giao dich thương mại.



*Cầu phiếu nè, ahihi*