Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 482 : Con Không Giống Ta

Ngày đăng: 05:20 30/04/20


Người phụ nữ chớp ánh mắt bình tĩnh nhìn Vivian, hai tay bà vẫn để yên trên ghế, đầu ngẩng cao, hỏi:



- Mọi thứ đã theo ý con, vậy.... bây giờ con có vui không?



Vivian nhướn mày, đôi con ngươi ánh lên màu xám tro quyền lực, nhàn nhã trả lời:



- Có hơi nhạt nhẽo một chút nhưng mà.... con cũng hài lòng lắm. Và đương nhiên, sẽ hài lòng hơn khi người trao cho con ngai vàng của người.



Nói rồi, Vivian nghiêng đầu, từ đằng sau cô, một người khác tiến lên, trên tay mang theo khay đựng giấy ấn, có kí hiệu của hoàng thất.



Vivian hơi nhấc chân, lên tiếng:



- Con nghe nói người định lập di chúc, tại sao lại làm sớm như vậy? Còn không có mặt con ở đó, thiếu một người cũng được sao? Không có công chúa của hoàng gia Anh, người duy nhất mang dòng máu chính thất, mẹ à..... vẫn làm sao?



Người phụ nữ nhìn kẻ đang mang giấy ấn lên, bà biết rõ ý định của con gái mình, nhưng vẫn một mặt giữ bình tĩnh, trả lời:



- Con lúc đó đang ở ngoại thành, ta định đợi con về rồi mới thông báo....



- Ha, người nói gì vậy mẹ? Người biết rõ lúc đó con không còn ở Anh quốc nữa mà. Con đã phải trốn sang Mỹ vì cuộc truy sát của hoàng thất, và phải ở lại đó để chữa trị vết thương. Nói một cách khác..... người đã nghĩ con sẽ không quay trở về, nên mới quyết định lập di chúc.... đúng không mẹ? - Gần như là ngay lập tức, Vivian lên tiếng đáp trả.



Cô cười nửa miệng, mang theo nhiều ý chế giễu, ánh mắt cũng lộ rõ sự châm biếm.


Hai tay bà bấu vào thành ghế, nhắm mắt lại. Lúc này, Vivian đứng thẳng người, nói với giọng trầm trầm:



- Đóng dấu đi, mẹ. Kẻ bây giờ có đủ khả năng để kế vị ngai vàng của người, cũng chỉ có con mà thôi. Con sẽ.... trở thành nữ hoàng của Anh quốc.



Người phụ nữ liếc khóe mắt, nhìn người đứng bên cạnh mình, bà vươn tay ra cầm lấy dấu ấn, nói:



- Vivian, con không giống ta, vậy nên.... đừng bao giờ trở thành một người như ta.



Cô gái nghe lời của bà, nhấc chân bước tới gần, đáp:



- Con không giống mẹ, nhưng đã vì mẹ mà đi tới bước đường này, mẹ không thấy sao? Con không muốn trở thành người như mẹ, nhưng mà.... mẹ lại đẩy con vào con đường của mẹ.... mẹ không nhận ra sao?



Người phụ nữ cười mỉm, bà thu tay về, ánh mắt nhìn thẳng cô gái, lên tiếng:



- Rồi con sẽ biết Vivian, khi con ở nơi cao nhất, con sẽ hiểu mọi chuyện. Luôn luôn tồn tại một thứ.... còn khó có hơn quyền lực.



Vivian đến trước mặt bà, cô lạnh lùng chớp mắt, rút thanh kiếm dài ra, trả lời:



- Con không biết thứ đó là gì nhưng mà..... con biết, mẹ đã từng đánh đổi con.... để lấy thứ mình muốn, rồi lại dùng cả đời mình.... để đi tìm kiếm thứ khác. Thật..... nực cười, nữ hoàng.



"Roẹt" - Lời người con gái vừa dứt, thanh kiếm cũng lạnh lùng tạo thành một đường lạnh lẽo. Kẻ ngồi đã ngã, kẻ đứng ngồi xuống. Ngai vàng ngày hôm đó..... chính thức đổi chủ.



Cả một tòa thành.... nhuốm màu máu của tình mẫu tử. Đến cuối cùng, không phải cứ là tình thân thì sẽ không có âm mưu và toan tính, không phải cứ ở trên cao, thì sẽ mãi không rơi xuống đất.....



Tất cả biến thành tôi của sau này, chính là vì ban đầu.... người đẩy tôi vào con đường như vậy....



*Cầu phiếu nè, ahihi*