Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 535 : Là Kẻ Nào?

Ngày đăng: 05:21 30/04/20


Âu Dương Thiên Thiên nín thở khi nghe câu nói của người đàn ông, cô mím môi, quyết định im lặng không đáp.



Thấy vậy, anh ta liền nhếch môi, lên tiếng:



- Không thể nào có sự trùng hợp như vậy đúng không? Một cái tên lấy giả.... làm sao có thể xuất hiện đến 2 lần chứ?



- Ba câu chuyện tưởng chừng như không liên quan đến, nhau nhưng thực chất lại có mối quan hệ rất mật thiết. Để tôi phân tích cho cô nghe nhé.



- Lúc đầu, cô đến công ty PJH giả mạo làm giám đốc sáng tạo, lấy một cái tên giả là Vương Lệ. Rồi lại dùng nó để đến đăng kí làm người dự lễ tang của nữ MC Đàm Gia Hi, vạch trần tội ác của một tên cặn bã thật hoành tráng. Cô không lộ mặt nhưng lại mang cùng một trang phục thời trang, đều là đội nón và đeo mắt kính, vậy thì chứng minh cả hai bức ảnh này là cùng một người.



- Và nếu như đã cùng là một người, vậy thì tức là, kẻ đã đến dự lễ tang của nữ MC Đàm Gia Hi với cái tên Vương Lệ, chính là người đã giả mạo làm giám đốc sáng tạo tại công ty PJH Thượng Hải. Mà người lấy cái tên giả đó... chính là cô, Âu Dương Thiên Thiên!



Một câu khẳng định như chiếc vòng sắt lạnh lẽo đóng thẳng vào tay của Âu Dương Thiên Thiên, cô chớp mắt nhìn người đàn ông, không thể lên tiếng phản bác.



Người đàn ông này thật đáng sợ, anh ta xâu chuỗi câu chuyện một cách thật kinh ngạc, đến mức Âu Dương Thiên Thiên tưởng mình đã bị người này đi guốc trong bụng luôn rồi.



Thế nhưng điều làm cô chú ý hơn cả, chính là người đàn ông này tại sao lại có thể có được những thông tin về cô ở công ty PJH tại Thượng Hải chứ?



Cứ cho là anh ta điều tra được đi, nhưng làm sao anh ta biết mà điều tra chứ?
- Sao vậy? Đột nhiên im lặng, cô đang suy nghĩ để bao biện cho việc mình làm sao?



Âu Dương Thiên Thiên nghe câu nói của anh ta, cô chậm rãi thu ánh mắt về, đáp:



- Tôi đang suy nghĩ điều gì cũng là ở trong đầu tôi, trừ phi tôi nói ra miệng, nếu không sao anh biết là tôi đang tìm cách bao biện cho việc mình làm chứ? Đừng đoán bừa, anh cảnh sát.



- Tôi rất khâm phục khả năng tưởng tượng của anh, đồng thời cũng cảm thấy câu chuyện mà anh liên kết thật thú vị, nhưng mà.... thứ tôi nhận ra được đến bây giờ duy nhất chỉ có một điểm... chính là anh chỉ giỏi suy đoán bằng đầu óc và phán bằng miệng. Chẳng có bất kì thứ gì được đem ra làm chứng cứ ở đây cả. Thật vô nghĩa.



Âu Dương Thiên Thiên dựa người ra sau ghế, cô thu tay để xuống dưới gầm bàn, nói:



- Phiền anh cho tôi một ly nước được không? Tôi khát rồi.



Người đàn ông nhìn Âu Dương Thiên Thiên, mỉm cười gật đầu. Vài giây sau, anh ta đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.



Nét mặt Âu Dương Thiên Thiên vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, thế nhưng.... dưới gầm bàn, hai tay cô sớm đã chảy đầy mồ hôi, run rẩy không ngừng....



Ở bên kia tấm kính, người đàn ông nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt nghiêm túc hơn lúc đầu, anh ta mở miệng, lẩm bẩm lên tiếng:



- Âu Dương Thiên Thiên, cô thật giống mẹ của mình, thông minh... và cứng đầu. Người chị gái tội nghiệp đáng kính của tôi!



*Xin lỗi mọi người vì bão trễ nha, phần mềm Word của Tiêu bị lỗi nên xóa hết trơn tài liệu lưu trong máy, cuối cùng Tiêu phải đánh lại hết, có hơi lâu xíu mong mọi người thông cảm *



*Ngày mai đủ 125k phiếu lại bão 10 chương tiếp nha. Có bạn hỏi vì sao Tiêu bão chậm, thì Tiêu xin phép trả lời luôn, Tiêu viết một ngày nhiều nhất là 5 chương thôi, vì Tiêu còn đi làm đi học nữa, không phải chỉ ngồi không đánh máy. Tiêu cố gắng viết dồn rồi đăng 5 chương cùng một lúc cũng vì sợ mọi người đọc mất hứng, chứ nhiều tác giả khác còn bão từng chương cơ mà. Tiêu sẽ cố gắng viết nhiều nhất có thể và bão nhiều nhất có thể nếu đã có lời hứa với mọi người. Xin tất cả hãy thông cảm cho Tiêu*