Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 539 : Tiền bối
Ngày đăng: 05:21 30/04/20
Ái Tử Lạp và Âu Dương Thiên Thiên nhàn nhả ngồi uống trà, ăn bánh. Đúng bốn tiếng sau, người phụ nữ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, lên tiếng:
- Đi thôi, Nhị tiểu thư.
Âu Dương Thiên Thiên quay đầu sang nhìn cô, đảo mắt hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Ái Tử Lạp nhướn mày, đáp như một lẽ đương nhiên:
- Ra khỏi nơi này chứ đi đâu nữa, không lẽ cô muốn ngồi ở đây tiếp tục việc chờ đợi nhàm chán sao? Đừng sợ, đứng lên đi, tôi đến là để đưa cô về nhà Boss mà.
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên không thắc mắc nữa, cô chậm rãi đứng dậy, lúc này, cánh tay chợt đụng trúng cạnh bàn, ngay lập tức phát ra tiếng chói tai.
Ái Tử Lạp nhăn mày nhìn xuống, cô thở dài một hơi, lấy từ trên đầu mình ra một cây kẹp nhỏ, đưa tới muốn mở còng tay cho Âu Dương Thiên Thiên.
Đúng lúc đó, một tiếng nói liền vang lên:
- Đấy là việc của tôi chứ? Chính tay tôi đã còng cô ta mà, phải để tôi mở.
Hành động của Ái Tử Lạp dừng lại giữa không trung, cô quay đầu nhìn người đàn ông đứng trước cửa, nhún vai thu tay về, đáp:
- Tùy anh thôi.
Tần Cảnh Hàm chậm rãi bước đến chỗ của hai cô gái, anh đứng đối diện Âu Dương Thiên Thiên, từ từ lấy chiếc chìa khóa trong người mình ra, tháo còng trên tay cô, nói:
- Âu Dương tiểu thư, cô có thể đi rồi.
Âu Dương Thiên Thiên không mấy ngạc nhiên khi người đàn ông thay đổi cách xưng hô, cô chớp ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, lên tiếng:
- Tôi nghĩ anh nợ tôi một lời xin lỗi đấy, có nên nói luôn bây giờ không?
- Tôi nghĩ anh nợ tôi một lời xin lỗi đấy, có nên nói luôn bây giờ không?
Tần Cảnh Hàm nhướn mày, hơi cúi đầu trả lời:
- Đúng vậy. Là chúng tôi đã làm sai, mong cô lượng thứ, Âu Dương tiểu thư.
"....."
Người đàn ông này, ấy thế mà vẫn không chịu xin lỗi? Anh ta.... trông giống như không phục vậy.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không nói nữa. Cô quay đầu cầm lấy áo khoác của mình rồi thẳng thừng đi ra khỏi căn phòng.
Ái Tử Lạp cũng không nán lại quá lâu, thấy Âu Dương Thiên Thiên rời đi, cô cũng cúi chào Tần Cảnh Hàm một cái rồi cũng nhấc chân bước theo sau.
Thế nhưng khi đi đến trước cửa, đột nhiên người đàn ông đứng phía sau lại lên tiếng gọi cô:
- Sherry!
Thoáng dừng chân lại, Ái Tử Lạp suy nghĩ 2 giây rồi quay đầu nhìn anh ta, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tại sao cô lại muốn giúp Âu Dương Thiên Thiên? Cô ta có quan hệ gì với cô? - Tần Cảnh Hàm trực tiếp hỏi thẳng.
Nghe lời nói của anh, Ái Tử Lạp không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đáp:
- Quan hệ công việc. Tôi là luật sư, người quan tâm đến cô ấy mời tôi đến giúp nên tôi làm. Không được sao?
Tần Cảnh Hàm nheo mắt, hạ giọng nói:
- Cô đang dùng tài năng của mình để giúp những kẻ xấu xa đấy, dừng lại đi. Đừng tiếp tục làm những việc đó nữa.
Ái Tử Lạp nghe xong, cô cười hắt một hơi, trả lời:
- Xấu xa? Đừng có nực cười, họ có xấu xa đến mấy cũng không bằng đám cảnh sát sâu bọ các người đâu, thế giới của các người còn đáng sợ và đen tối hơn thế giới mà tôi đã chọn nữa, nên đừng tùy tiện phán xét cái gì.
Dừng một chút, người phụ nữ há miệng hít một hơi sâu, cô dường như đã có chút kích động, bèn tìm cách kiềm chế lại cảm xúc của mình, nói:
- Nếu như phải cho anh một lời khuyên, thì đó chính là đừng động vào cô gái đó nữa, bởi vì cô ấy là ranh giới của một người mà anh thực sự không muốn chọc vào đâu. Dù kẻ đứng đằng sau anh làm ra toàn bộ chuyện này là ai, thì cũng hãy tránh xa ra, nếu không anh sẽ bị liên lụy... đến mức mất cả mạng đấy.
- Hãy coi như đây là lời khuyên chân thành cuối cùng tôi dành cho anh, tiền bối!
Dứt lời, Ái Tử Lạp liếc ánh mắt sắc bén nhìn lên tấm kính màu đen cách đó không xa, mím môi quay đầu đi ra ngoài.
Tần Cảnh Hàm đứng im trong căn phòng, anh siết chặt tay, mím môi không lên tiếng. Nghe hai chữ "tiền bối" phát ra từ miệng của người phụ nữ, lồng ngực anh như bị ép chặt.
Lần này.... lại thua cô ấy nữa rồi...
Tần Cảnh Hàm đứng ở trong phòng một lúc lâu rồi đi ra ngoài, chợt bắt gặp Đường Gia Ưng đi tới. Anh ta nhìn anh, lên tiếng:
- Rốt cuộc những tờ giấy đó có cái gì mà khiến cậu sợ như vậy? Đến mức thả người luôn sao?
Tần Cảnh Hàm mím môi, chớp ánh mắt lạnh lùng, đáp:
- Chứa bằng chứng chứng minh Âu Dương Thiên Thiên vô tội, nó sạch đến mức anh sẽ không tìm được bất cứ thứ gì để chống lại. Tôi đã nói rồi Đường Gia Ưng, tôi không bắt người vô tội.
Người đàn ông nhíu mày nhìn anh, nói:
- Cậu...
Thế nhưng không để anh ta kịp hết câu, Tần Cảnh Hàm liền lên tiếng cắt ngang:
- Anh chỉ yêu cầu tôi dùng mọi cách lôi Âu Dương Thiên Thiên đến sở cảnh sát, tôi đã làm được rồi, vậy nên giao dịch giữa chúng ta xem như xong. Thứ mà tôi nợ anh, cũng hết, sau này.... đừng đến tìm tôi nữa.
Dứt lời, Tần Cảnh Hàm liền tiến lên, huých vào vai Đường Gia Ưng một cái, rồi lướt ngang qua anh ta bước thẳng.
*Cầu phiếu nè, ahihi*