Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 549 : Giấc mơ và hiện thực..
Ngày đăng: 05:21 30/04/20
Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy trong ánh nắng ngập tràn được chiếu vào từ cửa sổ. Trải qua một đêm dài đằng đẵng với vô số chuyện, đầu cô đau nhức như búa bổ.
Chống tay ngồi dậy, Âu Dương Thiên Thiên vò đầu mình, nhăn mặt không lên tiếng.
Chợt dừng động tác lại, cô như nhớ ra gì đó, liền quay đầu nhìn phía bên cạnh mình. Sau khi thấy chỗ nằm trống không, ánh mắt cô có chút đứng sựng. Một lần nữa quay đầu, Âu Dương Thiên Thiên nhìn xung quanh một lượt. Đôi mắt mở to lướt bao quát căn phòng, chớp chớp đồng tử trong suốt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Không có.... không có người đàn ông ấy ở đây. Hôm qua cô đã thấy anh ta mà, anh ta nói chuyện với cô, thậm chí cô còn ôm anh ta khóc nữa. Nhưng.... bây giờ.... tại sao lại không có?
Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi mắt trống rỗng, sau vài giây suy nghĩ, cô đột nhiên cúi xuống, trên môi thoáng nở nụ cười nhạt.
Vậy ra là mơ sao? Cô đã gặp người đàn ông đó trong mơ sao?
Nhắm mắt lại, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên chống trán, không hiểu sao tâm tư trong lòng đột nhiên xuống dốc, nặng trịch.
Đúng lúc này, một tiếng nói chợt truyền tới:
- Em dậy rồi sao?
Người Âu Dương Thiên Thiên trong phút chốc đứng hình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cô bỏ tay xuống, mở mắt ra, từ từ ngước mặt nhìn lên.
Xuất hiện trong tầm nhìn của cô, là người đàn ông mà vài giây trước đã làm tâm trạng Âu Dương Thiên Thiên lên xuống thất thường, Khi thì lên cao rất cao, lúc lại tuột cảm xúc không phanh.
Xuất hiện trong tầm nhìn của cô, là người đàn ông mà vài giây trước đã làm tâm trạng Âu Dương Thiên Thiên lên xuống thất thường, Khi thì lên cao rất cao, lúc lại tuột cảm xúc không phanh.
Âu Dương Vô Thần đứng dựa vai vào bờ tường, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngác, theo bản năng hỏi:
- Em làm sao vậy? Không nhận ra tôi à?
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt cứng đờ, cô há miệng rồi lại đóng miệng, rất lâu sau không thể lên tiếng đáp lại.
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, nghĩ đến có phải đêm qua cô ấy khóc đến không nhớ gì rồi không, sao có thể mới vừa tỉnh dậy đã lơ ngơ như trên cành mơ thế này?
Nhướn mày, người đàn ông hạ giọng, khẽ nói:
- Nếu đã dậy rồi thì sửa soạn một chút, cùng ăn sáng với tôi đi.
"...."
Dứt lời, vẫn là một khoảng không im lặng không có tiếng động. Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, anh mím môi, đứng thẳng người lên tiếng:
- Có lẽ cần chút thời gian nhỉ? Vậy tôi xuống dưới đợi em nhé? Khi nào xong thì xuống sau cũng được.
Nói rồi, anh nhìn nét mặt Âu Dương Thiên Thiên vẫn đơ như tượng không thay đổi, chậm rãi quay đầu bước đi.
Thế nhưng, khi chân anh vừa mới động, thì cô gái đằng sau lại bất chợt mở miêng:
- Khoan đã.
Ngay lập tức dừng bước, người đàn ông quay đầu lại, nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt nghi hoặc.
Cô gái nhíu mày nhìn anh, chậm rãi đi xuống giường. Tiến gần đến chỗ của Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay ra chọt vào má anh.
"...."
Gì vậy? Cô ấy làm như thế là ý gì? Muốn xem da mặt anh buổi sáng có đẹp hay không à?
Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi mắt linh động, sau khi cảm nhận được xúc giác từ đầu một ngón tay, cô chuyển hẳn sang cả bàn tay, trực tiếp áp vào mặt người đàn ông.
"...."
Âu Dương Vô Thần lần thứ hai câm nín trước hành động của Âu Dương Thiên Thiên, anh cau mày, đưa tay lên cầm lấy tay cô, hỏi:
- Thiên Thiên, em làm sao vậy?
Vài giây đầu, Âu Dương Thiên Thiên không lên tiếng đáp lại, nhưng sau đó, cô lấy hết can đảm để trả lời:
- Âu Dương Vô Thần, anh.... là thật sao?