Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 552 : Hết rồi?
Ngày đăng: 05:21 30/04/20
Âu Dương Vô Thần biết Âu Dương Thiên Thiên vẫn cứ mím môi không chịu há ra, anh không vội vàng hay thô bạo như những lần trước, mà thật nhẹ nhàng và tinh tế mút làn môi cô.
Dùng toàn bộ sự dịu dàng của mình để tô vẽ thứ mềm mại của cô gái nhỏ, người đàn ông thật kiên nhẫn dẫn dắt Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô như cuốn theo không thể dứt ra được.
Người con gái đương nhiên không chịu nổi trước sự ôn nhu của Âu Dương Vô Thần, lí trí cô bắt đầu không còn nữa, tay cô dần buông xuống, cuối cùng chuyển thành nắm lấy góc áo của người đàn ông.
Hai mắt Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn khuôn mặt Âu Dương Vô Thần, lờ đờ rồi cũng dần nhắm lại. Cô đã hoàn toàn bị anh kéo vào nụ hôn này rồi.
Âu Dương Vô Thần cảm nhận được sự chấp thuận của cô, tâm trạng anh bỗng chốc được đẩy lên cao, một niềm vui nho nhỏ len lỏi vào trong trái tim, thúc đẩy từng nhịp đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Tất cả những điều đó đều hóa thành động lực, khiến anh trở nên mạnh dạn hơn, bắt đầu dùng miệng mình tách môi Âu Dương Thiên Thiên ra. Sau đó, tự động luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô.
Thế nhưng, điều ngạc nhiên là mọi thứ xảy ra thật thuận lợi, Âu Dương Thiên Thiên không hề tỏ ra bất cứ sự phản kháng nào sau hành động của Âu Dương Vô Thần. Cô vẫn hôn anh, vẫn chấp nhận sự quấn quít của anh.
Cả hai người cứ thế hôn nhau, mãi cho đến 2 phút sau mới tách ra.
Âu Dương Thiên Thiên thiếu dưỡng khí nên cúi đầu thở dốc, mặt cô đỏ lên trông thấy, thân thể mềm nhũn dựa vào bờ tường phía sau.
Âu Dương Vô Thần cúi người nhìn cô, anh cũng thở dốc vì nụ hôn sâu lúc nãy, thế nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo.
Âu Dương Vô Thần cúi người nhìn cô, anh cũng thở dốc vì nụ hôn sâu lúc nãy, thế nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo.
Vươn tay sờ đầu Âu Dương Thiên Thiên, anh kéo cô tới gần, để mặt cô tựa vào vai mình, im lặng ôm chặt.
Âu Dương Thiên Thiên vừa thở vừa ôm lấy eo của người đàn ông, cô nhắm mắt, bình tĩnh tâm trạng đang lung lay trong lòng.
========================
Mười phút sau, cả Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần đều xuất hiện ở dưới lầu, hai người ngồi vào bàn, chờ đợi Kỳ Ân mang thức ăn lên.
Âu Dương Thiên Thiên cứng đơ người ngồi một chỗ, trong đầu cô bây giờ có hàng trăm câu hỏi đang vây quanh.
Lúc nãy, cô và Âu Dương Vô Thần đã hôn nhau sao? Quê ô? Tại sao lại có cái diễn biến đó vậy?
Bình thường nếu anh ta dám đụng đến cô một chút thôi thì cô đã một đấm đánh chết anh ta rồi, nhưng sao lúc đó lại không phản kháng gì nhỉ? Tại vì sao?
Không những thế mà còn tự nguyện nữa??? Rốt cuộc là cô bị cái gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên, cô điên rồi. À không, Đàm Gia Hi, là mày điên rồi mới phải!
Âu Dương Thiên Thiên, cô điên rồi. À không, Đàm Gia Hi, là mày điên rồi mới phải!
Mím môi cúi gằm mặt xuống, chợt một suy nghĩ vụt thoáng qua trong đầu Âu Dương Thiên Thiên.
Khoan đã, nụ hôn đó... hình như là hôn sâu mà? Đâu phải chỉ là chạm môi như bình thường? Là hôn, hôn, HÔN đó!
Bất chợt đưa tay lên sờ môi, Âu Dương Thiên Thiên có chút kinh ngạc mở to mắt.
Cái này là sao đây? Tại sao cô không hề cảm thấy ghê tởm như lúc trước hôn Âu Dương Vô Thần nữa? Thậm chí... cô còn không nhớ đến cái tên cặn bã Tống Dật Nhiên luôn.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không lẽ.... chứng ám ảnh đó của cô hết rồi sao?
Hết thật rồi ư? Chắc không vậy?
Vừa nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên vừa bóp môi mình, làm đủ mọi động tác cứ như muốn kiểm tra xem nó là thật hay giả.
Âu Dương Vô Thần uống một ngụm nước, anh thoáng nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, chợt thấy cô đang dùng tay vò vò đôi môi của mình.
"...."
Cô ấy bị làm sao thế chứ?
*Cầu phiếu nè, ahihi*