Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 627 : Xin cô đừng khóc

Ngày đăng: 05:22 30/04/20


Cái gì? - Gần như là cùng lúc, Elsa lên tiếng đầy kinh ngạc, mắt cô mở to, rất lâu sau mới thốt lên thành lời:



- Thật sao?



Anna gật đầu, giọng cô cũng lạc đi khi nói về chuyện đó, đáp:



- Thật! Quản lý của Ellie vừa tìm thấy xác của cô ấy tại nhà riêng, nghe nói.... là phát bệnh chết.



Môi của Elsa run lên khi nghe câu khẳng định của Anna, cô chớp đôi mi bồi hồi, hỏi:



- Là chuyện từ khi nào?



- Cách đây vài tiếng thôi, vừa mới lên trang tin tức, Lữ Uyển Thành biết được nên muốn liên lạc với tôi, không ngờ, đúng lúc Kỳ Ân.... - Anna nghẹn ngào trả lời.



Elsa đưa tay lên che miệng, cô cúi đầu, ánh mắt chứa đầy nước, nhớ đến cô gái luôn cười xinh đẹp ấy, con tim cô như đau thắt lại.



- Hức... hức.....



Nấc lên từng tiếng nhẹ, Elsa không kiềm được lòng mình, nước mắt chảy dài xuống má, tuôn như mưa.




Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, nhíu mày gọi:



- Elsa....?



Ngước đôi mắt lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, cô run rẩy nói:



- Nhị tiểu thư.... Ellie... cô ấy chết rồi!



"..."



Lời của Elsa phát ra, như một tiếng sét đánh ngang tai Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô đứng sựng người, vô thức lùi về sau một bước.



Ellie.... không lẽ là.... Ellie Lennon?



Nghĩ đến điều đó, đồng tử Âu Dương Thiên Thiên chấn động co rút lại, cô cứng nhắc quay đầu nhìn Kỳ Ân đang thẫn thờ, khuôn mặt như một cái xác không có hồn.



Vươn tay ra muốn chạm vào người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên run rẩy lên tiếng:



- Kỳ... Ân.
- Kỳ... Ân.



Thế nhưng bàn tay cô chưa kịp chạm đến, thì Kỳ Ân đã khụy xuống đất, cô ấy quỳ xuống bằng hai chân, há miệng gọi:



- Ellie..... Ellie....Ellie...



Đưa hai tay dính đầy máu lên ôm mặt mình, Kỳ Ân khóc thét lên đau đớn, môi cô không ngừng mấp máy, gọi tên trong tuyệt vọng:



- Ellie a..........



Thấy Kỳ Ân bật khóc đau khổ như vậy, Âu Dương Thiên Thiên cũng không cầm được nước mắt, cô ngồi xuống, vươn tay ôm lấy đầu người phụ nữ, run rẩy nói:



- Kỳ Ân, đừng khóc, làm ơn đừng khóc....



Nước mắt tuôn rơi như mưa, thấm đẫm vào vai áo rách tơi tả của Âu Dương Thiên Thiên, trong tình thế tính mạng dường như đã bị dồn đến đường cùng, nỗi đau vẫn không chịu buông tha những cô gái mạnh mẽ này.



Mà thứ đáng thương đáng xót xa nhất, lại chính là hai người mới hôm qua còn yêu nhau nhưng nay lại phải âm dương cách biệt, đến cuối cùng, một kẻ chết trong sự cô độc không thể nói lời từ giã, còn một người.... phải xông pha ngoài chiến trường, đơn độc làm tròn bổn phận của bản thân mình.



Âu Dương Thiên Thiên lòng đau như cắt, nhưng cô vẫn tỉnh táo để giữ lại một tia lí trí, đưa tay lên che miệng Kỳ Ân lại, nói:



- Xin cô đừng khóc, cũng đừng hét.... còn hét nữa.... chúng ta sẽ chết hết...



Elsa không nhìn được cảnh này nữa, cô quay đầu vào bức tường phía trong, hai tay ôm miệng thật chặt, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng nấc nào.



Còn Kỳ Ân, trái tim cô ấy đã chết lặng, trong sự khốn khổ, cô ấy gào thét như một con thú bị thương. Mặc dù âm thanh đã bị che lấp không thể vọng ra ngoài, đến những nơi xa xôi nhất, nhưng nó vẫn vang lên thấu trời xanh, với nỗi bi ai không cách nào chấp nhận được...