Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 650 : Bức thư để lại
Ngày đăng: 05:22 30/04/20
Âu Dương Thiên Thiên nhìn tờ giấy trong tay của người phụ nữ, chậm rãi nhận lấy. Cô chớp mắt, lên tiếng hỏi:
- Tôi nghe nói... Ellie mất do phát bệnh đột ngột, sao cái này lại....?
Người phụ nữ nghe vậy, liền đáp:
- Đúng thật là Ellie mất do phát bệnh đột ngột, trước khi cô ấy đi không để lại di thư hay giấy tuyệt mệnh gì cả, đến Kỳ Ân cũng không có, thế nên tôi cũng khá là bất ngờ khi nhìn thấy bức thư này trong ngăn bàn.
- Theo tôi nghĩ, có lẽ Ellie đã viết nó từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội đưa cho cô. Còn nếu như biết trước được.... thì làm sao có thể không để lại gì cho Kỳ Ân chứ.
Giọng người phụ nữ hơi lạc đi, tỏ vẻ buồn rầu, nhưng chỉ tầm vài giây, cô ta mím môi, nói tiếp:
- Tôi còn bận chuẩn bị một số việc, xin phép phải đi trước, Âu Dương tiểu thư.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:
Đam mê là một phần, lý do nhiều hơn có lẽ là vì vợ của tôi - Kỳ Ân. Tôi muốn dành hết quãng thời gian còn lại của mình để ở bên cạnh cô ấy, nhưng mà.... có vẻ như cô ấy không nhận ra điều này. Ơn nghĩa của cậu chủ với Kỳ Ân quá lớn, khiến cô ấy không thể lựa chọn sống chung với tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không ngăn cản, chỉ cần là điều cô ấy muốn, khiến cô ấy thoải mái, tôi chịu thiệt một chút cũng không sao cả. Người mắc bệnh như tôi đây, có một tri kỉ ngày ngày bầu bạn, cùng tôi đi đến cuối quãng đường đã là mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng Âu Dương tiểu thư, tôi cũng chỉ là một người chồng yêu thương vợ của mình, bình thường như bao cặp đôi khác, tất nhiên tôi không muốn cô ấy phải sống trong nguy hiểm, quanh năm suốt tháng lao đầu vào nhiệm vụ bảo vệ, bất chấp cả tính mạng.
Tôi không có ý cầu xin cô đuổi Kỳ Ân đi, hay bắt ép cô ấy rời khỏi cậu chủ, tôi chỉ hi vọng, cô có thể để mắt đến cô ấy nhiều một chút, quan tâm cô ấy nhiều một chút, thỉnh thoảng nói về cuộc sống này, hoặc cho cô ấy một kì nghỉ ngắn hạn, để rời xa với những nguy hiểm trong thế giới ngầm.
Tôi biết rõ căn bệnh của mình, cũng biết rõ thời gian sống chẳng còn bao lâu nữa, tôi không hối tiếc điều gì trên đời, chỉ là không an tâm để lại Kỳ Ân một mình, sự an toàn của cô ấy đối với tôi còn quan trọng hơn cả tính mạng nhỏ bé đang chết dần từng ngày này.
Âu Dương tiểu thư, nếu có một ngày tôi thật sự ra đi, hi vọng cô sẽ thay tôi chăm sóc quan tâm Kỳ Ân, và giúp tôi kéo cô ấy tránh xa khỏi nguy hiểm, dù chỉ một chút thôi cũng được. Ơn nghĩa của cô, Ellie dù có chết, cũng sẽ không quên!
Nguyện đời đời kiếp kiếp, mãi mãi trở thành người đứng phía dưới, bảo vệ cô một đời bình an....
Ellie Lennon, ngày 14 tháng 7 năm...."
Đọc đến dòng chữ cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên mới chợt nhận thức được, hóa ra Ellie đã viết bức thư này lâu như vậy rồi.
Tháng 7.... tháng mùa thu của tình yêu và sự thương nhớ... không ngờ cô gái này... lại viết thư tuyệt mệnh.