Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 669 : Chỉ cần con rời khỏi đây. quyền thừa kế sẽ là của con

Ngày đăng: 05:22 30/04/20


Âu Dương Thiên Thiên mím môi, có chút lưỡng lự nhìn Âu Dương Chấn Đông. Thế nhưng đúng lúc đó, ông liền quay sang nhìn cô, lên tiếng:



- Thiên Thiên, con ra ngoài đii.



Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, theo bản năng đáp:



- Dạ?



Người đàn ông nghiêm mặt, nói trực tiếp:



- Con rời khỏi đây đi, ngay bây giờ!



Lời nói của ông không những gây bất ngờ cho Âu Dương Thiên Thiên, mà còn thu hút sự chú ý của Âu Dương Hạ Mạt và Bạc Tuyết Cơ nữa, khiến cả hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại.



Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chớp mắt dò hỏi:



- Tại sao ạ? Tại sao ba lại muốn con đi? Có chuyện gì mà con không thể nghe chứ?



Âu Dương Chấn Đông hít vào một hơi sâu rồi thở hắt ra, ông lắc đầu, không trả lời mà nói:



- Không tại sao cả, con mau ra khỏi phòng đi.



- Nhưng mà...



- Đừng nhưng gì nữa, đi đi.
Nghe xong lời này, Âu Dương Thiên Thiên đã bị thuyết phục hoàn toàn, cô không có lí do gì để làm trái nữa, nghiêng đầu nói với Sherry phía sau:



- Chúng ta đi.



Dứt lời, liền đi thẳng đến cửa phòng. Bạc Tuyết Cơ thì sau khi nghe thấy câu khẳng định đó đã vô lực thả tay ra, ngồi bệt xuống sàn nhà.



Âu Dương Hạ Mạt chống tay ngồi gượng dậy, lắc đầu lên tiếng:



- Không, Âu Dương Thiên Thiên, cô không được đi. Cô còn chưa nghe tôi nói, cô không được đi!



Tay cầm nắm cửa của Âu Dương Thiên Thiên hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ 2 giây, cô liền vặn nó, bước ra bên ngoài, đóng cửa phòng lại.



Âu Dương Hạ Mạt mở lớn đôi đồng tử, cô ta ngay lập tức hét lên:



- Âu Dương Thiên Thiên, cô sẽ hối hận khi bỏ qua cơ hội này, cô nhất định sẽ hối hận.



"Chát" - Ngay sau lời nói đó là một tiếng đánh nữa vang lên, Bạc Tuyết Cơ la làng, chạy tới ngăn cản hành động của Âu Dương Chấn Đông lại.



Đứng ở bên ngoài, nghe những âm thanh đó đan xen lẫn nhau, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mày, nhắm mắt lại.



Sherry ôm lấy vai cô, quan tâm hỏi:



- Nhị tiểu thư, cô ổn chứ?



Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, trấn an cô:



- Tôi ổn, không sao cả.



Hít vào một hơi dài, cô mở mắt ra, nhấc chân bước đi, tiếng cuối cùng mà cô còn nghe thấy là tiếng hét của Âu Dương Hạ Mạt, cô ta nói thật lớn:



" Âu Dương Thiên Thiên, tôi có chịu đau đớn thì cô cũng phải nếm trải nó, đừng hòng chạy thoát. Cô và những người bên cạnh cô, tất cả sẽ phải chịu những điều tương tự mà tôi đã chịu. Tôi nói được làm được, Âu Dương Thiên Thiên! "