Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 744 : Chuột!

Ngày đăng: 05:23 30/04/20


Âu Dương Vô Thần nằm ngủ cùng sự uất ức không thể nói thành lời, trong khi đó Âu Dương Thiên Thiên lại rất vô tư, chìm vào giấc mộng mà không lo sợ điều gì.



Những đêm tiếp sau ấy, người đàn ông tiếp tục "chăm chỉ" mò vào phòng của cô, nhưng vẫn không thể xơ múi được miếng nào, càng không có được chút lợi lộc gì cả, ngược lại đêm nào đêm nấy cũng nằm ngủ trong uất ức.



Sáng hôm nay, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy khá trễ, quay đầu sang không nhìn thấy Âu Dương Vô Thần đâu, cô liền rời giường, đi xuống tầng dưới. Hỏi người hầu một chút, mới biết Stefan đến tìm anh từ lúc sớm rồi, dường như để nói chuyện gì đó. Sau khi nói xong thì cả hai đã cùng nhau rời khỏi nhà.



Âu Dương Thiên Thiên nghe rồi gật đầu, không thắc mắc thêm điều gì. Cô trở về phòng mình vệ sinh cá nhân xong thì xuống phòng ăn, vì đã qua giờ buổi sáng rồi nên bây giờ cô chỉ có thể dùng bữa trưa mà thôi.



Đúng lúc bước xuống, đột nhiên nghe đám người hầu đang nháo nhào nói chuyện gì đó, tiếng Sherry và Eira truyền tới, khiến Âu Dương Thiên Thiên dừng chân lại, tò mò vểnh tai lên nghe thử:



- Eira, cô có thấy sáng nay cậu chủ hơi lạ không? Bước ra khỏi nhà mà quầng thâm mắt to như thế này này.



- Tôi thấy rồi, nhưng không phải chỉ hôm nay đâu, mấy ngày trước đã hiện quầng thâm ý, nhưng không rõ lắm, hôm nay đặc biệt lớn, đến nỗi nhìn sơ qua cũng đã thấy được.



- Thật ư? Tôi làm việc với cậu chủ bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy ngài ấy có quầng thăm mắt đấy. Hơn nữa, còn đi lắc lư qua lại, dáng vẻ rất thiếu ngủ. Không lẽ dạo gần đây cậu chủ đều "tăng ca" đêm ư?



Eira giơ tay lên cốc đầu Sherry một cái, liền nói:



- Cô ngốc à? Tưởng cậu chủ làm việc giống người thường sao? Chắc gần đây việc trong hội nhiều, nên ngài ấy mới phải thức đêm để giải quyết thôi.



Sherry cau mày, xoa xoa đầu mình đáp:




- Hả? Nhưng không phải "cấp trên" đã cho cậu chủ nghỉ ngơi dài hạn rồi sao? Hôm trước nghe Lữ Uyển Thành nói, hình như là người đó cho ngài ấy nghỉ hẳn 2 năm, không cần làm nhiệm vụ luôn đấy.



Eira tặc lưỡi, lên tiếng:



- Là nghỉ nhiệm vụ thôi chứ đâu phải không giải quyết chuyện trong hội đâu. Đừng quên ngài ấy là gia chủ, rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.



Sherry chớp chớp mắt, gật gù trả lời:



- Cô nói vậy cũng có lý, nhưng mà... trước đây dù trong hội có nhiều việc đến mức nào tôi cũng chưa từng thấy cậu chủ thức đêm để xử lý, bây giờ đột nhiên như vậy... có chắc là do chuyện công việc không?



"...."



Eira lần này không giải thích được, cô mím môi, ậm ừ nói không thành câu. Thấy vậy, Sherry liền quay sang nhìn Kỳ Ân, hỏi với giọng nghi hoặc:



- Kỳ Ân, cô là người thức khuya dậy sớm nhất ngôi nhà này, liệu có phải cô sẽ biết được chuyện gì đó đang xảy ra với cậu chủ không? Nói cho cho chúng tôi đi.



Người phụ nữ đang bày biện lên bàn chén dĩa, nghe thấy Sherry hỏi, liền ngước mắt lên, chậm rãi đáp:



- Tôi dù có là người ngủ muộn nhất và dậy sớm nhất ngôi nhà này thì cũng không biết được chuyện gì đâu. Việc mà cậu chủ làm, các cô nghĩ tôi quản nổi sao? Đừng hỏi tôi.




Sherry và Eira nghe xong, chán nản thu sự hứng thú trở về, nhưng chỉ vài giây sau đó, họ liền lấy lại được hứng thú khi nghe Kỳ Ân nói tiếp:



- Nhưng mà.... tôi có biết một chuyện này...



Ánh mắt hai cô gái sáng lên như đèn điện 500Wat, Sherry và Eira chạy lại gần chỗ người phụ nữ, hỏi dồn dập:



- Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?



Kỳ Ân đảo mắt qua lại, hạ giọng nói nhỏ:



- Ừm.... chính là, dạo gần đây, khi tôi đi kiểm tra an ninh ở tầng trên, phát hiện, cậu chủ rất hay không ngủ ở phòng mình, mà là sang phòng Nhị tiểu thư ngủ.



Sherry và Eira há hốc miệng, không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên:



- Hả? Thật sao?



Kỳ Ân gật đầu, chắc nịch trả lời:



- Thật. Các cô cũng biết khi đi kiểm tra an ninh là phải thật im lặng và nhẹ nhàng đúng không? Nhưng mà, tôi phát hiện cậu chủ còn đi im lặng và nhẹ nhàng hơn tôi nữa. Có hôm, tôi thấy cửa phòng Nhị tiểu thư mở, khoảng cách cánh cửa hẹp lắm, nên cứ nghĩ là con chuột lẻn vào, nhưng mà chuột nào lại biết mở cửa chứ? Nghĩ vậy nên tôi đến gần nhìn thử, thì thấy là cậu chủ đấy.



- Ngài ấy bò dưới đất, đi vào bên trong phòng, không có chút tiếng động nào luôn.



Âu Dương Thiên Thiên:!!!!



*Cầu phiếu nè, ahihi*