Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 776 : Những cái tên không thể nào biết đến

Ngày đăng: 05:24 30/04/20


Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, bàng hoàng đến nỗi không thể thốt nên lời. Cô chưa từng nghĩ Âu Dương Thiên Thiên thật lại bị mất trí nhớ, vậy nên bây giờ không biết phải làm gì cả, cũng không thể tính toán được những điều sắp xảy ra.



Phần kí ức đó quá kì lạ, còn cho cô cảm giác không hề tốt đẹp nữa. Nếu như tiếp nhận nó.... cô sợ... mình sẽ vén màn một bí mật nào đó to lớn đã bị che giấu mất.



Cô sẽ chịu nổi chứ? Và nó có nguy hiểm hay không? Thật khó xác định!



"..."



Sự im lặng của cô gái khiến Mã Nhược Anh ở phía đối diện trở nên lo lắng, liền lên tiếng gọi:



- Thiên Thiên, em không sao chứ?



Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đáp:



- Em ổn. Chỉ là....



Cắn đôi môi run rẩy, Âu Dương Thiên Thiên dè dặt hỏi:



- Chị Nhược Anh, chị có thể giúp em một chuyện không?



Người phụ nữ cau mày, nghi hoặc hỏi ngược lại:



- Em muốn chị không nói với Vô Thần chuyện này?



Âu Dương Thiên Thiên gật đầu thừa nhận:



- Vâng. Em vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra và thứ gì đang ở trong đầu em nữa, mọi kí ức cũng còn quá mơ hồ và vụn vặt, em cảm thấy... trước khi chuyện này trở nên rõ ràng hơn, thì đừng nên cho Âu Dương Vô Thần biết. Em sợ anh ấy lo lắng. Chị cũng biết tính anh ấy mà... phải không?



"..."



Đến lượt Mã Nhược Anh im lặng vì những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên, cô cắn răng, ánh mắt đảo qua lại như có chút suy nghĩ. Vài giây sau, cô mới lên tiếng:



- Được rồi. Tạm thời chị sẽ không nói cho Âu Dương Vô Thần biết chuyện của em, nhưng mà Thiên Thiên.... nếu có chuyện em không thể kiểm soát được xảy ra, thì hãy hứa là gọi cho chị ngay nhé. Tuy chị không có chuyên môn về việc này, nhưng chị sẽ tìm cách giúp em. Biết chưa?




Kỳ Ân lắc đầu, thành thật trả lời:



- Không còn nữa, thưa cậu chủ. Đó là hai cái tên gây chú ý nhất rồi.....



Dừng một chút, như nhớ ra gì đó, Kỳ Ân liền nói tiếp:



- À không, vẫn còn một cái tên nữa. Ngoài phu nhân Mary và gia chủ David được nói tới, thì Nhị tiểu thư còn nhắc đến một cái tên khác....



Hơi cau mày, cô nheo đôi mắt đen láy, cố gắng nhớ ra điều đó:



- Hình như là tên một người phụ nữ, cái tên nghe rất lạ..... là.... Aurora... Đúng rồi, chính là Aurora.



Kỳ Ân vừa dứt lời, đột nhiên người đàn ông phía trước mặt cô di chuyển. Đột ngột sải một bước dài đến trước mặt Kỳ Ân, Âu Dương Vô Thần đưa tay lên nắm lấy bả vai cô, gằn giọng lên tiếng:



- Cô nói gì? Aurora? Cô chắc là Thiên Thiên nói ra cái tên này chứ?



Kỳ Ân mở to mắt nhìn Âu Dương Vô Thần, có chút ngạc nhiên khi thấy anh chú ý đến điều này. Cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình dùng sức, cô lắp bắp đáp:



- Vâng, tôi chắc chắn. Bởi vì.... cái tên này rất lạ, dường như không phải là tên của người Mỹ, cũng không có họ rõ ràng hay quan hệ gì với những cái tên trước đó, thế nên tôi có nhớ nó. Hơn nữa.... cô ấy lặp lại cái tên này rất nhiều lần, dường như rất để ý đến người này.



Âu Dương Vô Thần đảo mắt, đôi con ngươi đầy rẫy sự ngạc nhiên, anh buông tay, hơi lùi về phía sau vài bước, lẩm bẩm nói:



- Không thể nào, Aurora, sao Thiên Thiên có thể biết được cái tên này? Mary là tên mẹ kế của tôi, nhưng Aurora... là tên mẹ ruột của...



- Cậu chủ! - Ngay lúc đó, đột nhiên cánh cửa phòng bật mở ra, Sherry xuất hiện trong căn phòng, nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, thái độ có chút vội vã, lên tiếng:



- Cậu chủ, người của Hứa gia đến!



*Lịch ra chap cho những ngày sắp tới là một ngày một chap nha. Nếu rãnh Tiêu sẽ viết nhiều hơn.



*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha.