Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 778 : Chết... Là đáng!
Ngày đăng: 10:11 17/05/20
Âu Dương Thiên Thiên chạy đến trước mặt cô gái, thở hồng hộc nói:
- Xin lỗi.. tôi có chuyện muốn hỏi cô, có thể... cho chút thời gian không?
Hứa Á Nhan xua tay, nhanh chóng đáp:
- Câu này phải để tôi nói mới đúng, Âu Dương Nhị tiểu thư. Tôi được lệnh của Thời phu nhân đến nói với cô một vài lời, nên nếu cô rảnh, thì xin hãy nói chuyện với tôi một chút.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, hỏi:
- Thời phu nhân có lời chuyển cho tôi sao?
Thấy Hứa Á Nhan gật đầu, cô đảo mắt suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng đề nghị:
- Thật trùng hợp quá, tôi cũng có chuyện muốn nói với chị ấy. Nhưng mà... nếu để cả hai bên chuyển lời qua lại thì có vẻ bất tiện, hay là.... tôi có thể đến Hứa gia, gặp mặt Thời phu nhân được không? Tôi thực sự có vấn đề muốn hỏi trực tiếp chị ấy.
Hứa Á Nhan nghe thấy, trên mặt không giấu nổi nét vui mừng, liền vội vã đồng ý:
- Vâng, đương nhiên là được rồi. Mời cô lên xe, Âu Dương Nhị tiểu thư.
Vừa nói, cô gái vừa hướng tay về phía chiếc xe đằng sau mình. Kỳ Ân thấy vậy theo bản năng ngăn cản:
- Nhị tiểu thư, khoan đã...
Đúng lúc Âu Dương Vô Thần chạy tới, nghe được điều mà Âu Dương Thiên Thiên nói, anh ngay lập tức phản đối:
- Không được, Thiên Thiên!
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nhìn Hứa Á Nhan, bất đắc dĩ nói:
- Xin lỗi, cô chờ tôi một chút nhé.
Dứt lời, cô quay đầu lại, đi về phía người đàn ông. Âu Dương Vô Thần bắt lấy tay cô, hỏi với giọng khó chịu:
- Tại sao lại đến Hứa gia? Em muốn tới nơi đó làm gì?
Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông lo lắng cho mình, liền hạ giọng trả lời:
- Em muốn gặp Thời phu nhân để cảm ơn chuyện chị ấy đã giúp đỡ lúc ở Ý thôi, đồng thời cũng giải quyết mọi chuyện một lần để còn đón năm mới mà không có vướng bận gì nữa chứ, anh thấy đúng không?
Âu Dương Vô Thần cau mày, mím môi nói:
- Mặc dù là vậy nhưng mà.... hay là để anh đi với em?
Hứa Sơ Sơ bật cười, cô lắc lắc đầu, tỏ ý không quan tâm:
- Không cần phải cảm ơn gì đâu, chị chỉ thuận tay giúp mà thôi. Nhiệm vụ ngày hôm đó chồng chị cũng có tham gia mà, nên nhờ vả tí thôi.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu cười gượng, cô mím môi, hỏi:
- Còn một chuyện nữa... em nghe nói, chị từng đến tìm em phải không? Có chuyện gì vậy ạ?
Hứa Sơ Sơ nhấp một ngụm trà, cô chớp chớp mắt, tựa như kinh ngạc trước những lời của Âu Dương Thiên Thiên. Nuốt vội nước trà xuống cổ họng, cô hỏi ngược lại:
- Vậy là Hứa Á Nhan chưa đưa thứ đó cho em sao?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu:
- Là thứ gì ạ?
- Lời chị muốn nói với em, chị đã đưa Á Nhan nhờ chuyển đến rồi mà. - Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa đặt ly trà xuống bàn, cô xoay người, búng tay một cái. Ngay lập tức, thân ảnh Hứa Á Nhan xuất hiện.
Không cần nghe câu hỏi của cô, Hứa Á Nhan liền đưa thứ trong tay mình ra, giải thích:
- Thời phu nhân, Âu Dương Nhị tiểu thư nói là muốn đến đây nên tôi vẫn chưa kịp đưa cái này cho cô ấy.
Hứa Sơ Sơ gật đầu, cô cầm lấy cây bút trong tay Hứa Á Nhan, rồi xua tay đuổi cô ấy đi. Quay đầu lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, Hứa Sơ Sơ lên tiếng:
- Chị có thứ này muốn cho em biết đây, trước tiên hãy nghe thử nó đã nhé.
"Bíp" - Âu Dương Thiên Thiên còn chưa kịp hiểu gì thì người phụ nữ đã bấm nút trên đầu chiếc bút máy, ngay lập tức, một âm thanh điện tử vang lên. Không lâu sau đó, một giọng nói hơi rè truyền tới:
"Rè....rè... vù.... vù..."
".... You have to die."
(Cô phải chết đi.)
"Làm cả điều này sao? Cô ta cũng thật đọc ác mà?"
Chất giọng quen thuộc vang lên bên cạnh ngôn ngữ khác biệt, lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, làm cô đứng hình trong giây lát.
Đây.... đây là giọng của Đường Nhược Vũ mà? Là mẹ cô!
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha.