Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 797 : Kim cương đen
Ngày đăng: 22:17 27/06/20
Dùng xong bữa sáng của mình, đám người cùng nhau trò chuyện uống rượu, Âu Dương Thiên Thiên chỉ ngồi im bên cạnh Âu Dương Vô Thần, nhâm nhi tách trà nóng riêng lẻ. Tiêu Tử Du cũng không nói chuyện nhiều, đa số đều là Mã Nhược Anh, Vivian và Andrew báo cáo những chuyện trong hội những năm nay cho cô nghe. Âu Dương Vô Thần và Stefan đôi khi cũng nói thêm vào mấy câu.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, lão Tứ sau khi nhìn đồng hồ thì liền tiến lên, ghé sát vào tai Tiêu Tử Du, thì thầm điều gì đó. Người phụ nữ nghe xong chỉ gật đầu nhẹ đáp lại, quét ánh mắt qua đám người, cô lên tiếng:
- Lần này gặp mặt, tôi có một ít quà cho các người đây.
Vừa nói cô vừa phất tay với người đàn ông đứng phía sau:
- Lão Tứ, mang lên đi.
Dứt lời, người đàn ông trung niên ngay lập tức di chuyển, ông ta rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, rồi đặt lên bàn. Dưới ánh mắt của những người xung quanh, lão Tứ chậm rãi mở nắp, thứ bên trong cũng dần lộ ra ngoài. Thế nhưng, cho đến khi nhận ra được thứ bên trong là cái gì, thì đám người lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Nhẫn? Là những chiếc nhẫn màu đen được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, nhìn sơ qua cũng có thể biết là loại được chế tác cực kỳ công phu.
Tiêu Tử Du nhướn mày, nhẹ nhàng ra lệnh:
- Mỗi người hãy lấy một cái đi.
Sau tiếng nói của cô, đám người không ngần ngại mà vươn tay lấy trong hộp ra một chiếc nhẫn. Stefan nhìn kĩ những đường nét của thứ trong tay mình, vài giây sau thì nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, lên tiếng:
Người phụ nữ chớp mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hơi khó hiểu đáp:
- Vì sao Nhị tiểu thư Âu Dương lại đột nhiên hỏi tôi về cái này? Cô có hứng thú với hình xăm sao?
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lên tiếng:
- Bởi vì tôi thắc mắc, tại sao cô lại không thể xóa thứ đó? Và vì sao mẹ tôi... lại gặp cô.
Ấn đường Tiêu Tử Du chợt cau lại, cô ta nhíu mày, giọng có chút thay đổi hỏi:
- Mẹ cô? Ý của cô là gì? Tôi không hiểu lắm.
Lần này, Âu Dương Thiên Thiên từ từ đặt tách trà xuống bàn, nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Tử Du, nói với giọng nghiêm túc:
- Ý của tôi là... cô đã gặp bà ấy, Hoa hậu thế giới mười lăm năm trước.... à không, nên nói là... mẹ tôi đã tìm tới cô chứ, đúng không?
Người phụ nữ đảo mắt, dường như có chút suy nghĩ, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô hơi khựng lại, đôi đồng tử đột nhiên co rút, Tiêu Tử Du nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt bất ngờ, mấp máy môi thành tiếng:
- Mười lăm năm trước... Hoa hậu thế giới… không lẽ, cô là con gái... của Đường Nhược Vũ?
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*