Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 814 : Cải trang

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Stefan nghe câu nói của Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức trợn mắt hỏi:



- Là ai? Ai đã mang nó đi?



- Thì là... - "Reng" - Ngay lúc Âu Dương Thiên Thiên định trả lời lại, thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô vội vã rút từ trong người ra, vừa nhìn Stefan vừa nói:



- Chờ tôi một chút.



Nhìn màn hình hiển thị cái tên quen thuộc, cô liền bắt máy:



- A Thần, anh đang ở đâu?



Từ đầu dây bên kia, giọng nói người đàn ông truyền tới:



- Thiên Thiên, em dậy rồi sao? Khi sáng thấy em ngủ ngon nên anh đi mà không đánh thức, công ty có việc gấp nên gọi anh một chút, em tự mình giải quyết bữa sáng nhé?



Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, xua tay lên tiếng:



- Khoan nói đến chuyện đó đã, Stefan đang ở đây, anh ấy muốn lấy thứ gì đó của anh, có thật không?



Âu Dương Vô Thần gật đầu, thản nhiên đáp:



- Ừm, nhưng bây giờ anh không tiện, em giúp anh lấy nó cho cậu ta nhé. Là một chiếc hộp hình vuông màu đen, trên nắp khắc chữ R bằng vàng và hình thanh kiếm, anh cất nó trong ngăn tủ thứ ba ở bàn làm việc.



Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, đứng hình mất vài giây, cô há miệng, mắt có chút mở to nói:



- Là chiếc hộp đó sao? Nhưng mà...



- Nhưng mà cái gì? - Nhận ra sự ngập ngừng của cô, Âu Dương Vô Thần hỏi ngược lại.



Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, chậm rãi trả lời:



- Nhưng mà... chiếc hộp đó chị Nhược Anh vừa cầm đi rồi. Chị ấy nói rằng là theo lời của anh đến lấy, vì rất gấp nên em đã giúp chị ấy tìm nó, sau đó thì chị Nhược Anh mang đi rồi.



Nghe câu trả lời, người đàn ông càng tỏ ra khó chịu hơn, nhăm mặt nói:



- Tôi không hiểu anh đang nói gì.



Dứt lời, anh ta tiến lên một bước, muốn lách qua người Stefan rời đi. Nhưng rồi một lần nữa, Stefan lại vươn tay ra chặn lại. Lần này, không còn là nắm vai nữa, anh trực tiếp nắm lấy cánh tay của người đàn ông, lực đạo tuy không mạnh như lúc nãy nhưng vẫn đủ khiến hắn ta phải dừng chân.



- Tôi đã bảo là đừng giả vờ nữa rồi mà. - Stefan nghiến răng lên tiếng.



Người đàn ông vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Stefan, anh ta gằn giọng quát:



- Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra.



Những lời đó truyền đến tai Stefan, vừa khiến anh không làm theo, ngược lại còn dùng sức mạnh hơn. Nắm lấy tay người đàn ông giơ lên cao, anh chậm rãi nói:



- Cô thực sự nghĩ tôi không nhận ra cô sao? Mã Nhược Anh?



Stefan vừa dứt lời, người đàn ông kia chợt ngừng hành động trong giây lát, thậm chí thân thể anh ta cũng cứng ngắc, như phản ứng lại với câu nói ấy. Rồi bằng một cách đột ngột, anh ta dùng tay còn lại đánh về phía Stefan. Stefan như đã biết trước được điều này, ngay lập tức tung chiêu chặn lại. Hai người đàn ông bất ngờ giao đấu, khiến quang cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn, một vài người đứng gần đó thấy liền chủ động rời đi thật nhanh, trong thoáng chốc đã không còn ai nữa.



Stefan nhanh nhẹn tránh mọi chiêu thức của người đàn ông kia, đa số đều là nhắm đến huyệt bị ở vai và tay anh nhưng không thành. Thế trận một chiều nhanh chóng được hình thành, người đàn ông kia bị Stefan khống chế áp vào thân cây, cả hai tay đều bị nắm giữ, không cách nào phản kháng được.



Stefan một tay ấn ngang vai người đàn ông, một tay khác giữ chặt hai cổ tay của hắn ta, không để lộ con đường nào chạy thoát. Người đàn ông lúc này mới nhìn thẳng mắt anh, không phục lên tiếng:



- Tại sao anh nhận ra tôi?



Stefan cũng không ngần ngại đối mắt với hắn ta, trước câu hỏi đó, anh bình tĩnh trả lời:



- Bởi vì tôi luôn nhìn cô, Mã Nhược Anh. Nhìn lâu đến mức quen thuộc với từng chi tiết, cho dù là cô ở đâu, trong bộ dạng nào, chỉ cần một ánh nhìn thôi tôi cũng có thể nhận ra cô.



Dừng một chút, Stefan di chuyển tay đang đặt trên vai của người đàn ông, anh giật bung chiếc nút áo sơ mi ngay cổ hắn ta, để lộ ra một khoảng trống, lấp ló chiếc cổ mảnh mai và xương quai xanh quyến rũ.



Ánh mắt Stefan đục ngầu bởi sự lạnh lẽo, anh mở tiếp cúc áo thứ 2 và thứ 3, lần này, thứ lộ ra ngoài lại là một dãy băng quấn quanh ngực, ôm lấy hai nơi mềm mại mà chỉ nữ nhân mới có. Không chỉ như vậy, làn da dưới ánh sáng còn để hở những dấu vết màu đỏ ám muội, chứng minh cho thứ đã từng lướt qua nơi đó, và để lại "sự đánh dấu lãnh thổ" kiêu ngạo - vết hôn.



Stefan nhìn thẳng người đàn ông, gằn từng chữ nói:



- Hơn nữa thân thể này, cũng là thứ mà tôi vương vấn đến không nỡ buông suốt cả đêm hôm qua. Cô trong lòng bàn tay tôi, làm sao tôi có thể quên được.



*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*