Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 816 : Âu dương thiên thiên phát hiện
Ngày đăng: 22:18 27/06/20
Stefan đối diện với ánh mắt mãnh liệt của người phụ nữ, anh vô thức buông thỏng tay, hạ giọng hỏi:
- Mã Nhược Anh, cô thực sự phải làm đến thế này sao? Ôm mối hận suốt cả một thập kỉ, đợi đến lúc giết chết tất cả những người đã từng làm hại cô, cô mới cảm thấy vui?
Mã Nhược Anh nhướn mày, trong đôi con ngươi hiện lên một tầng nước mỏng nhưng nó rất quả quyết không chảy xuống, chỉ lơ lửng ở nơi đó:
- Đúng, thời điểm mà tôi trả hết ân oán với Rostchild chắc chắn sẽ là khoảnh khắc vui vẻ nhất cuộc đời tôi. Tôi tồn tại trên cõi đời này, cũng chỉ là vì mục đích đó thôi.
Ấn đường Stefan cau chặt lại, anh đột nhiên nhìn Mã Nhược Anh với ánh mắt thâm tình, vươn tay nắm lấy bả vai cô, anh nói:
- Nhược Anh, chẳng lẽ trên đời này không còn điều gì để cô luyến tiếc sao? Chẳng lẽ không có một ai đủ sức để níu kéo cô ở lại sao?
Người phụ nữ cuộn tay thành quả đấm, đôi mắt tràn đầy sự kiên quyết đáp:
- Không có thứ gì cả.
Nghe câu trả lời từ cô, trái tim người đàn ông bỗng đau nhói, anh mím môi, hỏi tiếp:
- Vậy nếu như tôi nhất định ngăn cản điều đó, thì cô sẽ giết luôn tôi sao?
Mã Nhược Anh siết chặt nắm đấm, khiến móng tay đâm sâu vào da thịt cô đau rát, nhưng vẫn là gương mặt ngẩng cao đó, không chút biến đổi nói:
- Tôi sẽ không giết anh, bởi vì anh là đồng đội của tôi, nhưng nếu như hôm nay anh kiên quyết ngăn cản, vậy thì....
Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa rút trong người ra chiếc hộp nhỏ màu đen, đưa đến trước mặt người đàn ông, chậm rãi lên tiếng:
- Muốn lấy nó... chi bằng tự tay anh kết liễu mạng sống của tôi luôn đi!
Bàn tay đang đặt trên vai người phụ nữ đột nhiên siết lại, cấu thật chặt vào những mảnh vải trơn nhẵn, Stefan nhìn Mã Nhược Anh với ánh mắt như có hàng ngàn điều muốn nói, nhưng lại không cách nào thốt nổi nên lời.
Cô ấy đang ép anh, thực sự là đang muốn ép anh!
Cuối cùng, sau một lúc giằng co trong tâm trí, cuối cùng Stefan cũng buông thỏng tay, anh nghiến răng, hạ giọng nói:
- Cô biết tôi không thể mà.... Mã Nhược Anh, cô thật sự rất tàn nhẫn....
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, vài giây sau, toàn thân cô đột nhiên run rẩy, bàn tay đang nắm lấy Mã Nhược Anh cũng buông lỏng ra, cúi đầu xuống rên rĩ:
- Aa....
Mã Nhược Anh bất ngờ trước biểu hiện của Âu Dương Thiên Thiên, hoảng hốt hỏi
- Are... are you ok?
(Cô... cô ổn chứ?)
Âu Dương Thiên Thiên ngược lại như không nghe thấy điều đó, đưa tay lên chống đầu mình và la lớn hơn:
- Aaaaaa....
Sherry đứng bên cạnh bị dọa cho hết hồn, vội đỡ lấy thân thể Âu Dương Thiên Thiên, sợ hãi gọi:
- Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ, Nhị tiểu thư!!!
Âu Dương Thiên Thiên cúi gập người, mái tóc dài che đi toàn bộ nét mặt của cô, nhưng thông qua những tiếng rên rỉ có thể phần nào đoán được cô đang rất đau đớn.
Mã Nhược Anh đến lúc này không thể đứng nhìn được nữa, với tâm thế của một bác sĩ, cô ngay lập tức rút trong người ra một chiếc lọ nhỏ, đổ thứ bên trong lên tay mình. Và thật ngạc nhiên, đó chính là thứ thuốc mà cô đã cho Âu Dương Thiên Thiên uống hôm qua.
Hơi hạ người, Mã Nhược Anh đưa thuốc đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, vội vàng nói:
- Uống nó đi, mau lên.
Sau khi Mã Nhược Anh phát ra thứ tiếng thuần nhất của mình, Âu Dương Thiên Thiên đột ngột ngưng rên rỉ lại, cô chậm rãi ngước mặt lên nhìn người đàn ông, hỏi:
- Tại sao? Rõ ràng là biết nói tiếng Trung, tại sao phải giả vờ nói bằng tiếng Anh? Tại sao lại biết tôi cần thứ thuốc này?
Mã Nhược Anh bất ngờ bị gài vào bẫy, theo bản năng đáp:
- Hả?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, lên tiếng:
- Về căn bệnh của tôi, chỉ có một người biết chuyện này. Và tôi có cần nói đó là ai không... khi chị ấy đang ở ngay đây… Mã Nhược Anh?
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*