Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 818 : Nhất định bảo vệ em
Ngày đăng: 22:18 27/06/20
- Chị được sinh ra trong một gia tộc không coi trọng thân phận của phụ nữ, đối với họ, đàn ông mới có sức mạnh hơn cả, và có thể đem về nhiều quyền lợi. Vì thế, những đứa con trai sẽ được trọng dụng, còn con gái thì bị vứt bỏ như một thứ đồ vật, thậm chí là bị tiêu diệt. Con dâu trong gia tộc cưới về tất cả đều không có tiếng nói, và phải sống một cuộc đời hạ đẳng, thế nhưng bù lại, họ sẽ có sự đảm bảo tuyệt đối nếu sinh ra được con trai nối dõi tông đường.
- Mẹ của chị là người duy nhất đi ngược lại với mọi điều lệ của Rostchild, bà ấy không được công nhận là con dâu mặc dù đã được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng vì cố chấp sinh ra chị, mà bà ấy đã đối đầu với họ. Suốt nhiều năm tranh đấu, mẹ chị đã phải dốc toàn lực để bảo vệ mạng sống của đứa con gái duy nhất, nhưng mà đến cuối cùng... bà ấy vẫn không đấu lại nổi.
- Gia tộc Rostchild đã phá hủy hoàn toàn Mã gia, cướp đi mạng sống của hàng trăm người vô tội, và còn... truy sát mẹ con chị rất gắt gao. Những người bên cạnh chị từng chút một từng chút một đều ngã xuống, rồi đến mẹ.... khoảnh khắc bà ấy nhắm mắt lại, thân thể với thương tích đầy mình nằm trên bàn phẫu thuật, chị đã không thể làm gì được. Với nguyện vọng cuối cùng, bà ấy đã mong chị có thể cứu giúp nhiều người hơn, tiếp tục con đường còn dang dở của gia tộc. Vậy nên chị đã sống với thân phận là một bác sĩ đến tận bây giờ, dù chỉ là bác sĩ đen trong thế giới ngầm. Bao nhiêu năm nay, chị vừa sống cuộc sống mà mẹ chị mong muốn, cũng vừa nuôi một con quỷ hận thù trong người, chị đã thề, phải tận tay giết chết tất cả những kẻ đã gây ra nỗi đau thương năm đó, giết đến khi gia tộc Rostchild không còn một ai nữa.
- Thiên Thiên, em là người ngoài, mà người ngoài thì vĩnh viễn không bao giờ hiểu cảm giác của kẻ trong cuộc, vậy nên em mới có thể bình thản nói rằng "dừng lại đi, đã là quá khứ rồi.". Nhưng mà, chị không làm như thế được đâu. Vết thương mà Rost tạo ra cho chị quá nặng, và nó vẫn đang rỉ máu trong tim chị dù cho đã qua nhiều năm, chị không dừng lại được, cũng không muốn dừng lại. Vậy nên, em đừng khuyên chị thêm nữa, nếu muốn ngăn cản, thì cứ thẳng tay giết chị, còn nếu không... xin hãy để chị đi, thực hiện mục đích sống của mình.
...
Âu Dương Thiên Thiên nằm trên giường, cô ôm chặt eo Âu Dương Vô Thần, chậm rãi kể lại mọi chuyện cho anh nghe, những lời mà Mã Nhược Anh đã nói với cô, không sót một chỗ nào.
- Hóa ra cậu ta đã làm đến mức đó, em không ngăn cản cũng là bất đắc dĩ. - Người đàn ông nghe xong, lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hạ giọng đáp:
- Xin lỗi anh, em đáng lẽ ra không nên mềm lòng, có lẽ chị Nhược Anh cũng chỉ nói như vậy để hù dọa mà thôi.
- Em đừng lo lắng, Nhược Anh sẽ không sao đâu, anh cũng sẽ không sao. Anh đã nói sẽ ở bên cạnh bảo vệ em, thì nhất định không để bản thân mình có chuyện. Tranh đoạt quyền thế là điều không thể tránh khỏi ở trong gia tộc lớn, nhưng anh biết cách phải làm thế nào mà, anh đã được dạy về điều đó rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô nhắm mắt lại, lên tiếng:
- A Thần, hứa với em, dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhất định cũng phải giữ được mạng sống. Em không cho phép anh vì bất cứ lí do nào mà rời xa em, biết không?
Âu Dương Vô Thần nhếch môi, trong lòng không tự chủ mà vui sướng, đáp:
- Được, anh hứa với em.
......
Tối hôm đó, khi Âu Dương Thiên Thiên đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, thì Âu Dương Vô Thần vẫn còn thức. Không biết suy nghĩ cái gì mà anh rơi vào trầm tư rất lâu, đến một lúc sau mới di chuyển. Cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, anh nhẹ nhàng luồn một chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô gái, đó là chiếc nhẫn được làm bằng kim cương đen mà Tiêu Tử Du đã cho anh vài ngày trước.
Mang vào xong, Âu Dương Vô Thần chậm rãi luồn các ngón tay mình vào tay của Âu Dương Thiên Thiên, siết thật chặt.
Thiên Thiên, mọi thứ trên đời này với anh đều không quan trọng, em mới là người mà anh muốn yêu thương và bảo vệ suốt đời, vậy nên bằng mọi giá, nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*