Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 12 : Người sống sót ở P thị

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


“Loạt soạt” Đèn trên đỉnh đầu lung lay mấy cái rồi rốt cuộc tắt phụt. Giống như phản ứng dây truyền, những đèn đang sáng đều tắt theo. Toàn bộ lầu bốn lâm vào một mảnh tối đen như mực.



“Cẩn thận một chút.” Một đạo lôi điện xuất hiện trên tay, ánh sáng lôi điện màu tím chiếu sáng một mảng lớn không gian nơi này. Siêu thị im lìm giống như loại yên tĩnh trước cơn bão khiến cho thần kinh ba người trở nên căng thẳng hơn.



Với tư cách là hai dị năng giả cấp hai cùng một dị năng giả hệ lôi phong đỉnh cấp hai, đối phó với tang thi cấp hai tương đương thì rất có ưu thế áp đảo. Nhưng tang thi này không giống như bình thường. Không nói đến Mục Siêu, kiếp trước cậu cũng chỉ mới nghe qua uy danh của tang thi sơ sinh mà thôi. Nhưng Thẩm Sâm và Tô Viện không như vậy, hai người đối với nguy hiểm không biết tên thì vô cùng cảnh giác.



Vèo~ Một thân ảnh nhỏ xíu kéo theo một sợi dây khá dài gì đó nhanh nhẹn phóng sượt qua chỗ người. Thẩm Sâm che chắn cho Tô Viện chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh. Cúi đầu nhìn, trang phục leo núi tối màu trước ngực đã bị xé rách thành một cái lỗ thiệt lớn.



“Vì bò sát, tốc độ là ưu thế của nó. Đừng lơi lỏng.” Mục Siêu tuy khẩn trương tình huống của người yêu, nhưng vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của tang thi.



Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động thật nhỏ. Thẩm Sâm kéo Tô Viện về phía trước một bước. Tay phải nhanh chóng tụ tập tia chớp quăng về nơi bọn họ vừa đứng. Tô Viện theo sát phía sau cũng đánh tới một đạo phong nhận!



“Gào!” Tang thi vừa mới rơi xuống mặt đất liền bị dính hai đòn công kích. Tia chớp khiến toàn thân nó tê liệt không thể mảy may nhúc nhích. Còn đạo phong nhận thì nó miễn cưỡng tránh được, trên cánh tay tím ngắc của nó vạch ra một vệt máu. Tang thi bị chọc giận, không còn cố tránh né nữa, xem ra nó vẫn còn chút tê dại. Nó dường như chưa từng nhận công kích như vậy trước nay. Hơi nghi hoặc vì sao bản thân không thể động đậy lại còn không nhanh nhạy bằng lúc trước.



Dựa vào mấy giây đó, ba người rốt cuộc thấy rõ được hình dáng thật sự của tang thi.



Đứa nhỏ sơ sinh này toàn thân là một màu tím đậm quỷ dị, đầu so với mấy đứa trẻ bình thường thì to hơn một vòng. Lông tóc thưa thớt hẳn vẫn còn là tóc máu. Răng nanh so le không đều, khiến cái miệng nhỏ dường như không bao hết lại nổi. Ánh mắt không có tròng đen. Quanh thân thể còn quấn theo một cái dây thiệt dài.



“Là dây rốn….” Mục Siêu trước kia là bác sĩ. Tuy không tiếp xúc với khoa phụ sản, nhưng vẫn là biết một ít. Tang thi này xem ra là do cơ thể mẹ bị biến thành tang thi thì phá bụng chui ra.



Tang thi ngẹo cái đầu siêu lớn, nhìn “thức ăn” trước mặt. Mới nãy mấy thức ăn này công kích nó. Bây giờ nó rất cảnh giác, tuy nó cảm nhận được rất ít, nhưng cái cảm giác tê dại cùng sự đau đớn khi bị phong nhận làm bị thương vẫn khiến nó có chút sợ hãi. “Gào.” Nó rống lên, chậm rãi bò quanh. Dường như đang đánh giá năng lực của bọn họ.



“Con tang thi này, có trí lực à?” Tô Viện nhìn hành động dị thường của tang thi thì nhịn không được hỏi.



“Cấp E. Nó là cấp E. Không được xem thường nó.” Vừa dứt lời. Tang thi hướng về phía Mục Siêu phóng nhanh tới! Mục Siêu vẫn cảnh giác, dùng áp súc không gian. Di chuyển vị trí trên người bị nó nhắm thành mục tiêu qua chỗ khác. Đao trên tay cũng nghiêm túc chém xuống.



“Rống!” Tang thi lớn tiếng gào rú lên. Vừa rơi xuống mặt đất liền nhắm về phía Tô Viện.



Tô Viện mặc dù hơi sợ hãi, nhưng vài cái phong nhận trên tay không chút lưu tình phóng ra. Đồng thời cũng nhanh chóng lùi thân thể về sau. Năng lực phản ứng mười phần mạnh mẽ.



Tay phải Mục Siêu đã sớm chuyển đến dưới bụng tang thi, hung hăng kéo lấy cuốn rốn trên người nó, tang thi tạm dừng một chút, rồi bị quăng mạnh về phía trước, ném ngã trên mặt đất.




“Chị gái nè, có bình không?” Vưu Tinh Tinh thật sự không đành lòng nhìn mấy đứa nhỏ ăn như thế, ăn bánh bích quy bị nghẹn thì phải làm sao chớ?



Người phụ nữ vội vàng lấy đến vài cái bình, Vưu Tinh Tinh lập tức rót nước vào bình. Cô là dị năng thủy hệ, trận chiến vừa rồi cũng không tiêu hao bao nhiêu, nên cấp nước này cũng không quá sức. Người phụ nữ cảm ơn bọn họ rồi đưa nước cho mấy đứa nhỏ.



Mục Siêu cùng Thẩm Sâm nhìn nhau, bọn họ liền nghĩ đến bối cảnh của cô gái nọ… sẽ không phải là…. Thì nghe Tần Miên hỏi người phụ nữ vì sao lại không rời khỏi P thị.



Thì ra, quán bar vốn chỉ có vợ chồng hai người họ, chủ quán bar cho họ tá túc, nhưng lại bị chính nhân viên quán của mình cắn bị thương. Lão Nhị đánh chết ông chủ biến thành tang thi cùng nhân viên quán bar, vốn tính chờ cứu viện, ai biết càng lúc càng nhiều người đến. Nhưng người duy nhất ở có dị năng lại là một người đàn ông bị tật ở chân. Cũng là dị năng giả hệ kim. Hơn mười người. Chỉ có một dị năng giả, lại còn là người tàn tật. Mọi người đối với tang thi bên ngoài dần dần mất đi tâm tình phải đối phó. Cứ ở lỳ trong quán bar này. Thức ăn đã hết, tám dị năng giả bên kia lại không hề thèm để ý đến họ. Hai bên cứ bình an vô sự với nhau nhưng lại chẳng ai ra khỏi quán bar này. 



Mục Siêu có chút nghi hoặc. Cái cô Cố Giai gì đó khi đi chẳng phải có đến mười mấy người hay sao? Sao lại chỉ còn lại bảy tám người? Còn nữa, đã có dị năng, nhưng không ai muốn ra ngoài là cớ gì?



Đang suy ngẫm, cánh cửa bên kia liền mở ra, mùi hương mỳ ăn liền càng thêm nứt mũi.



Mấy đứa nhỏ đứng trước cửa dùng sức hít ngửi mùi thơm, nhóm người lớn cũng không nằm nổi nữa, ngồi dậy, có người nước miếng thòng xuống cũng không biết.



Tô Viện từ trong bao của mình lấy ra vật tư họ thu thập được ở siêu thị. Chỉ càn quét mấy tầng không có nhà hàng gì ráo, thức ăn trong bao phần lớn là do Mục Siêu đưa cất đi để làm cơm tối. Được đồng thuận, Tô Viện đem những thứ đó đều cho người phụ nữ kia.



“Cô bé này…” Người phụ nữ ôm lấy thức ăn. Không biết làm sao.



“Cô nè, đây là cho mọi người đấy ạ.” Tô Viện nhìn đám người, có chút khó chịu. Mấy đứa nhỏ làm cô bé nhớ đến Tô Hàng.



Mục Siêu cùng Thẩm Sâm và Vưu Tinh Tinh thấp giọng thảo luận một lúc. Hai người nâng bước đi đến cánh cửa có mùi hương của mỳ ăn liền bay đến kia. Người phụ nữ muốn nhắc họ, cái cô tiểu thư bên trong đó tính tình đỏng đảnh lắm. Nhưng lại bị Vưu Tinh Tinh mỉm cười giữ lại.



“Tiểu Viện à, chúng ta nấu cơm thôi.” Vưu Tinh Tinh chớp mắt với Tô Viện, mang theo chút giảo hoạt lướt qua.



Trích lời tác giả muốn nói:



Tiêu diệt quái tinh anh [Anh thi]



Đạt được tinh thể cấp E *1