Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 14 : Loài linh trưởng

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


Xe chạy nhanh tiến vào căn cứ, nơi này so với cảnh tượng mưa đỏ lúc trước đã trở nên hiu quạnh hơn nhiều. Nhóm người sống sót bình thường uể oải mệt mỏi ngồi bệt trên đất, có trẻ con kêu đói khóc lóc, có người lớn mê mang nhìn lên bầu trời… Trên thân mỗi người cơ hồ chỉ còn lại hơi thở tuyệt vọng.      



Mục Siêu không lên tiếng, cảnh tượng trước mặt khiến cậu có chút lo lắng tình huống của Tô Hàng. Thẩm Sâm cũng không tiếp tục làm phiền cậu. Hai người rất ít khi không hề đùa giỡn hay không nói lời nào với nhau, hiện giờ nhìn thấy một màn này khiến tim họ có chút giá băng.



Lịch ngày được đặt vững vàng trên đầu xe.



Ngày 11 tháng 8 năm 2096



Chỉ mới qua tròn 20 ngày, chỉ mới là thời gian 20 ngày thôi, những người này đã chịu không được hay sao? Như vậy thêm vài năm nữa, thậm chí vài cái mười năm nữa thì phải làm sao chứ?



Động vật, thực vật, tang thi đều đang tiến hóa. Thế giới tựa hồ vẫn luôn duy trì sự cân bằng này. Không riêng gì nhân loại, biến dị động thực vật và tang thi chúng đều là kẻ địch của con người. Chuỗi thức ăn dường như đã hình thành một liên hệ mới. Nhân loại từ trên đỉnh nhanh chóng rơi xuống, đang gian nan giãy giụa.



“Tiểu Mộc đầu, em đừng quên, nhân loại rất dễ dàng thích ứng hoàn cảnh.” Thẩm Sâm trầm mặc nhìn người sống sót ven đường. Những người có lẽ thân nhân vẫn còn sống, hoặc đã biến thành tang thi. Tuy vậy họ vẫn kiên cường sống. Điều này đủ chứng minh nhân loại khi đối mặt với khó khăn thì sự cứng cỏi mới hiện ra.



……



Phùng Hân Kỳ đã thực hiện rất tốt hứa hẹn của cô. Tô Hàng vẫn trắng trắng mềm mềm như trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn cứ căng chặc, cứ như một ông cụ non. Nhưng khi thấy hai anh lớn cùng chị gái của mình, cảm xúc trong mắt rốt cuộc không còn kiên trì nổi nữa. Lo lắng biến thành vui sướng, vọt nhanh vào trong lòng Tô Viện như một viên đạn nhỏ.



“Mục đại ca, trên đường tốt chứ?” Phùng Hân Kỳ không đi cùng, tự nhiên sẽ không biết có sự tồn tại của tang thi sơ sinh.



“Có một số người trốn ở nơi an toàn, đương nhiên sẽ không biết bọn này có bao nhiêu khó khăn.” Một câu cười nhạo đến từ phía sau, ngữ khí châm chọc khiêu khích khiến sắc mặt Phùng Hân Kỳ trở bên trắng bệch.



Từ Huy đứng sau mọi người, vẻ mặt khinh thường căn bản không thèm che giấu.



“Một vài người tựa hồ cho dù phải đi ra ngoài thì cũng chỉ là muốn để người khác bảo vệ mình mà thôi? Thực không rõ là có mặt mũi nào nói người khác. Ha ha.”



“Vưu Tinh Tinh, ý cô là sao hả?” Từ Huy không phải là đứa có thể bị ăn hiếp. Vưu Tinh Tinh vừa nói xong khiến cậu ta lập tức bùng nổ. “Chưa có nói cậu việc gì phải tự dò số ngồi vào chỗ?” (Xuân: ý là tự nhận bản thân mình chính là thế) Cô gái nhỏ cho dù đang ở mạt thế, cái miệng vẫn sắc bén như cũ.



“Cô!” Từ Huy muốn gây phiền phức cho Vưu Tinh Tinh, vừa tiến lên trước một bước, liền có người ngăn lại.



“Ha ha, giữa chúng ta có màn ngăn thì cũng không nên tính toán như thế.” Mục Siêu bước đến trước mặt Từ Huy, trước khi đối phương còn không kịp phản ứng, một bàn tay chộp mạnh lấy cổ Từ Huy. Lực nắm rất lớn, Từ Huy theo bản năng giãy giụa nhưng không thành. “Lúc đó cậu hại tôi hai lần, nợ đó tôi luôn nhớ. Chỉ là cậu thật là một người kỳ cục, hại tôi thì tôi còn hiểu. Nhưng không ngờ cậu ngay đến đồng bạn của mình cũng muốn tạo thù hằn. Ha ha, nói cậu ngu hay nói cậu đần đây chứ?” Không biết ở mạt thế thì đồng bạn là trân quý nhất hay sao? Có một người đồng đội chẳng khác nào có một cái đảm bảo.



Từ Huy hoảng sợ phát hiện thân thể mình dường như tê liệt không nhúc nhích được, tùy ý Mục Siêu siết lấy cổ mình, khiến xương cổ cậu đau quá, hô hấp cũng dần khó khăn. Từ Huy lia mắt sang xin giúp đỡ nhìn Thẩm Sâm, lại thấy được quang điện chợt lóe trên tay đối phương, tức thì biết được vì sao mình lại tê điếng người.



Kỳ thật trước khi mạt thế bắt đầu, Vưu Tinh Tinh cùng Phùng Hân Kỳ lên kế hoạch đi du lịch, Hồng An là bạn trai Phùng Hân Kỳ, tự nhiên sẽ lết theo, nhưng chỉ còn có mỗi Vưu Tinh Tinh là con gái nên Hồng An đành gọi Từ Huy cùng đi, tuy rằng ba người thật sự không thích Từ Huy mặt ngoài thì thuần khiết yếu ớt, nhưng sau lưng lại tham tài hám lợi còn nơi nơi bị đồn đãi quyến rũ bạn trai của người khác.



Cho nên, ba người họ không quen thân với Từ Huy.
“Nhanh chóng tập hợp! Bãi đất trống phía sau.”



Mọi người hấp tấp chạy đi, bọn họ có chút không tin khỉ cũng sẽ biến thành tang thi, nhưng đến khu vực phụ trách thám hiểm, ngọn núi đối diện cao thấp chật chội đều là khỉ đang ở sát mép con suối. Bọn họ thậm chí còn thấy được có mấy con khỉ nhảy xuống nước rồi chìm tại chỗ.



Rừng rậm đều là khỉ tang thi. Hai mắt đỏ lừ, răng nanh trong miệng lồi ra, da lông nguyên bản là màu vàng, xám đã sớm hư thối, máu thịt chảy ra nước mủ phát ra từng trận mùi tanh tưởi, cho dù đứng ở đầu bên đây cũng khiến mọi người ngửi thấy cái mùi vô cùng ghê tởm.



Dị năng giả biếng nhác trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại. Họ chưa từng gặp qua trận thế như thế này. Mùi thối tập kích vào thần kinh mỗi người.



Tần Hướng Hải gật đầu với binh lính, những binh sĩ phụ trách ngắm bắn ngay lập tức nâng súng lên, chỉa về phía đám khỉ có ý đồ xuống nước.



Máu bắn tung tóe văng khắp nơi! Đàn khỉ tựa như bị kích thích. Rống lên từng trận. Nhưng trừ mấy con khỉ đặc biệt kích động đứng bên rìa sông, những con khác mặc dù bạo động nhưng cũng không có mạo hiểm lội qua sông nữa.



“Bọn chúng có chỉ huy.” Mục Siêu xoa xoa cằm. Nhìn đám khỉ có đường lối trật tự ở đối diện.



“Báo cáo, tìm không thấy Hầu vương.” Nhóm người súng bắn tỉa lên báo cáo, trong tầm ngắm của họ, không có thân ảnh của con đầu đàn.



“Hầu vương rất thông minh. Nó sẽ không đặt mình bại lộ ở những nơi nguy hiểm đâu.” Thẩm Sâm tiếp nhận súng của một binh sĩ, nhắm vào một con khỉ có hình thể to lớn hơn mấy phần so với các con khác, ngắm chuẩn qua kính, đầu con khỉ đã nhiều thêm một cái lỗ, máu nâu nồng đặc chậm rãi chảy ra.



“Không nhất định là lớn, chỉ số thông minh không đủ, tuy nhận ra nguy hiểm nhưng đàn khỉ cũng không có tản đi, con khỉ lớn đó cũng không gây ảnh hưởng gì với đám khỉ chung quanh.” Tần Hướng Hải buông kính viễn vọng. “Hầu vương thông minh, chúng ta không thể chờ đợi mãi.”



Trong tầm mắt. Từ thượng du đột nhiên trôi đến vài cái bè dùng để thám hiểm. Khuôn mặt Mục Siêu nháy mắt biến sắc!



Trích lời tác giả muốn nói:



Cả nhà sắp gặp được quái tinh anh, thỉnh chuẩn bị sẵn sang



Lần này quái vật sẽ đem chìa khóa [Phó bản B thị] mở ra



Thỉnh cả nhà chú ý!



Nhiệm vụ lệnh che giấu 2 [Bạch liên hoa Lâm Kỳ Kỳ]



Nhiệm vụ che giấu bị thay đổi 2 [Lâm Kỳ Kỳ biến hóa]



Xin cả nhà cố gắng nha ~(≧▽≦)~