Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 18 : Lôi lão đại

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


Trên đường có rất nhiều lều trại không có người, nhưng lại có dấu vết hỗn độn sau khi rời giường. Mùi ở khu dừng chân có chút không tốt, khiến người khác có chút không hít thở nổi.



Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đi xuyên qua những lều trại này, hai người cảm thấy giống như đi cứu viện động đất ở trước mạt thế vậy. Người sống sót đều có dục vọng sống, nhưng đồng thời, trong mắt họ còn có sự mê mang cùng sợ hãi đối với tương lai.



Loại cảm xúc này làm cho tính cách của nhóm người sống sót nảy sinh biến hóa nhất định. Những người vợ dịu dàng lúc này giống như đám đàn bà chanh chua không chút nể nang cãi nhau với người khác. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn không ngừng khóc nháo, đơn giản là không có đồ chơi cũng không có thức ăn. Những người chồng trung hậu ra ngoài làm công kiếm điểm tích phân, chỉ vì người trong nhà có thể ăn một bữa no bụng, chẳng qua trời chỉ trở gió liền cứ như bay hết mọi thứ đó trong gia đình, cảm xúc càng hiện ra sự táo bạo.



Tâm tình tiêu cực như bệnh truyền nhiễm, một đường đi tới, bọn họ đã thấy không ít gia đình cãi nhau, đánh mắng, chiến tranh lạnh, sau đó lại hòa hoãn, không có người khuyên can, mọi người đều xem náo nhiệt, chấm dứt thì tiếp tục làm việc của mình.



“Hai vị chắc không phải người ở khu này ha?” Một người đàn ông như kẻ trộm ngăn hai người lại trên đường. “Nhìn ra đều là vị năng giả. Là muốn tìm người phải không? Không có nơi nào ở đây mà Hồ Tam tôi không biết.” Người đàn ông tự biên tự diễn, sợ sinh ý này bị mất, Gã đã cảm thấy có rất nhiều “tay buôn” giống như gã đây luôn nhìn chằm chằm hai khối thịt béo này.



“Biết Thẩm Lộ không?” Thẩm Sâm trực tiếp nói tên em họ.



Hồ Tam vừa nghe, đây tuyệt đối là hai miếng thịt béo bở mà, cư nhiên không hỏi giá mà trực tiếp hỏi người. Trong đầu gã nhanh nhạy tìm cái tên Thẩm Lộ này. Nhưng thật sự là không có chút ấn tượng. Gân trán Hồ Tam giật giật.



“Tất nhiên là biết rồi, nhưng mà hai vị làm ơn thanh toán trước ạ.” Ánh mắt gã đảo tròn, rất dễ khiến người khác nghĩ đến bộ dáng lấm la lấm lét.



Mục Siêu lấy ra một túi tinh thạch tang thi cấp F bọn họ sớm không cần dùng nữa, “Mang bọn tôi đi, này cho anh. Không gặp được người, anh cũng đừng nghĩ kiếm tiền nữa.”



Hô Tam cau mày, gã không biết Thẩm Lộ ở đâu nha. Nhưng câu nói vừa nãy của cậu thanh niên có ánh mắt giống như đao, cảm giác rất nguy hiểm, giống như chỉ cần gã nói dối thôi thì sẽ vặn gãy cổ gã vậy. Hồ Tam thoáng do dự.



“Người này, không có ở khu này, tôi không rõ cụ thể người đó ở đâu. Các vị nếu nói cho tôi biết thời gian vào đây thì tôi có thể phỏng đoán là người này đang ở khu nào.”



“Hẳn là nhóm người đầu tiên tiến vào.” Thẩm Sâm mở miệng. Khuôn mặt giá lạnh làm cho Hồ Tam không dám nhìn thẳng vào hắn.



“Nếu như nhóm đầu tiên là người thường, như vậy đều ở bên này, suy ra người cậu hỏi có lẽ là ở khu dị năng giả, nhưng mà….” Gã quan sát liếc mắt nhìn Mục Siêu, do dự không biết có nên nói hay không.



Mục Siêu bị gã nhìn đến mạc danh kỳ diệu, nhưng mà cái giề? Trên mặt cậu có gì à?



“Nhưng mà trong đó có một dị năng giả rất lợi hại, là người giám hộ cho căn cứ này, hắn rất thích loại hình thanh niên như cậu trai này đây… Rất nhiều đàn ông… Khụ khụ….” Hồ Tam đỏ mặt, nghĩ thầm tiểu ca này thực đẹp ghê nha, phỏng chừng mà qua đó sẽ bị Lôi lão đại nhòm trúng à. Thật là hoa lài cắm bãi c** trâu mà.



Ánh mắt Thẩm Sâm đông lạnh. Đem tinh thạch quăng cho Hồ Tam. Tin tức này so với Thẩm Lộ thì hữu dụng hơn nhiều. (Thẩm Lộ: QAQ Anh họ, thật sự chúng ta có quan hệ huyết thống chớ?)



Từ lúc rời khỏi căn cứ P, năm người cũng không rõ thực lực của mình nằm vị trí nào trong dị năng giả. Lúc này Hồ tam lại nói Lôi lão đại gì đó, ngược lại kích phát ý chí chiến đấu của hai người Thẩm Mục.



Thật muốn nhìn qua xem thử nha. Hai người nhìn ra trong mắt đối phương tin tức như vậy.



……



Hành động tìm em trai bên kia còn chưa có chính thức bắt đầu, thì bên này đã nổi lên yêu thích cơ bản của các cô gái, dạo chợ.
“Mẹ ơi, tụi con về rồi.” Đưa Tần Miên về nhà, người phụ nữ bình tĩnh đóng cửa lại.



Trong phòg không có ánh sáng hơi ẩm thấp, trong nhà toát ra mùi mốc meo, chỉ có ngọn đèn nho nhỏ treo bên trên thỉnh thoảng chớp nháy. Một cái tủ đứng, một cái giường, một cái phản. Nệm trên phản rất mỏng, còn có vài kiện quần áo cũ. Trên giường có một bà cụ tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn. Đây là người già nhất mà Tần Miên được thấy từ khi mạt thế đến nay.



Tinh thần bà cụ hình như có chút mơ màng, thật lâu mới cười nhìn cô, sau đó tựa đầu vào tường, không rõ đang nghĩ gì.



“Đây là… Mẹ cô ư?” Tần Miên nhìn người phụ nữ tuy tang thương nhưng mặt mũi cũng không lớn tuổi gì.



“Bà ấy là nhặt được thôi.” Người phụ nữ lấy quần áo từ ngăn tủ ra. Trừ đồ cô ta cùng đứa nhỏ mặc, còn lại đều bọc lại. (Xuân: lúc nãy không rõ tuổi nên để ‘bà ta’, giờ chuyển sang ‘cô ta’ ha, cho hợp)



Tần Miên vội vàng xua tay. “Chị à, không có dùng nhiều đến thế đâu.” Chính là một cái cô cũng không mặc vừa cũng không cần nhiều thế, huống chi quần áo loại này cũng chỉ có chức năng ngắm cho đẹp thôi.



Đem ba túi mười gạo đặt trong nhà người phụ nữ, lại tự mình làm chủ cho thêm hơn mười viên tinh thạch, kỳ thật nếu như dùng tốt, mấy thứ nào có thể giúp họ sống được thêm ít lâu.



Đứa nhỏ đột nhiên khóc lên, người phụ nữ vội vàng ôm cô nhóc lắc lư.



“Chị nè…”



“Tôi tên Thái Ngọc Quyên ~ ” Người phụ nữ cười dịu dàng, tựa hồ thứ tên mạt thế gì đó khiến cho người luôn tuyệt vọng đến giờ chưa từng xảy ra.



“Chị Quyên. Chị thoạt nhìn không giống như người ở nơi này.” Khi vào đây cô thấy có một đám người cứ nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ này. Như bảo vệ, càng giống giám thị hơn. Người phụ nưc bán loại quần áo này thì chứng minh cô trước mạt thế hẳn là có tiền. Sau mạt thế đáng lẽ không sống vất vả như vậy.



Thái Ngọc Quyên dỗ con ngủ. Nhìn cô lắc lắc đầu, đem quần áo đưa cho Tần Miên rồi cầm giúp cô đi ra khỏi nhà.



….



Trở lại chỗ của mình ở, Tần Miên vừa lúc gặp được Mục Siêu cùng Thẩm Sâm trở về.



“Tiểu Thẩm tìm được em trai chưa?” Tần Miên đưa quần áo cho Tô Viên vừa về đứng ở sau lưng.



“Chiều mai mới có kết quả.” Thẩm Sâm uống miếng nước. “Mọi người thu hoạch sao rồi?”



“Chợ ở đây gì cũng bán, nhưng chất lượng không tốt… Hơn nữa chúng tôi bị theo dõi. Không biết là ai.” Tô Viên cùng Tô Hàng khi chuyển đi đến ngõ nhỏ, thì lập tức chui vào một cái khe nhỏ hẹp trong ngõ nhỏ. Vừa đủ cho hai đứa nhỏ núp. Nếu như mấy người đó cứ đi đến trước thêm chút và quan sát là có thể thấy cái khe đó.



“Tôi đi theo người phụ nữ đó nhưng dường như không đơn giản”, Tần Miên nói, “Trước cửa nhà cô ấy có người giám sát, người phụ nữ không muốn nói chuyện nhiều có lẽ là sợ tôi cũng bị cuốn vào. Nghe Tiểu Viện nói vậy, không biết hai bên có phải cùng một người làm không.”



Mục Siêu suy tư, xem ra là từ khi họ tiến vào căn cứ, liền có người chú ý đến rồi. Hẳn không phải là Cố Giai, cô ta không có tâm tư đó. Vậy là ai đây?