Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 27 : Thay đổi

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


Cố Giai kỳ thật cũng rất liều mạng.



Đây là nơi duy nhất đồng ý thu nhận cô, những người khác thì tránh cô còn không kịp, cái đội bị cô hận như cục ghèn trong mắt đã thu lưu cô. Cho dù không có lương tâm những cũng sẽ thấy áy náy.



Mà những người khác cũng nhận ra Cố Giai thay đổi.



Thiếu nữ luôn hống hách này đỡ bụng ngồi ở trên giường, có người bước vào lều báo cáo thì liền mỉm cười đầy thiện ý, còn sẽ nhẹ giọng chào hỏi. Không còn một chút bộ dáng pháo súng nữa, cả người cứ như đã thăng hoa.



Bản thân Mục Siêu là thầy thuốc, tuy không phải khoa phụ sản, nhưng tram sông đổ về một biển. Nhìn bụng Cố Giai. Cậu xác định nói cho cô biết, cô mang thai. Nhưng dưới tay luôn có thứ gì đó cứ nhích tới nhích lui, vốn là không muốn nói cho cô gái nhỏ này, nhưng biểu tình của đối phương một bộ hiểu rõ, nên cậu biết rằng cô ấy đã sớm rõ ràng.



Có lẽ là mang một quái vật.



Mục Siêu nghĩ vậy, nhưng bất kỳ ai cũng không có quyền lợi mang theo ác ý đoán trước một sinh mệnh còn chưa chào đời. Cái đó gọi là “nhân chi sơ, tính bản thiện”. Nhìn Cố Giai mỗi ngày mỗi ngày đều ôm bụng rất ôn nhu, mọi người cũng vui vẻ nhìn họ.



…..



Đối với việc giúp đỡ cho kế hoạch hạ bệ Cố Kim Nguyên của Chu Nguyên, Cố Giai tỏ vẻ không cần thiết. Cô càng ngày càng gầy, có đôi khi đứa nhỏ trong bụng máy động, khiến cho phản ứng của cô cũng mãnh liệt hơn. Người dần ốm yếu, cho dù dưỡng thế nào cũng không xong. Bộ dáng cứ như cái chết sắp đến, làm người ta sợ hãi.



Ứơc chừng biết đại nạn của mình sắp tới, Cố Giai muốn sinh đứa nhỏ ra. Cùng Mục Siêu thương lượng ổn, nếu là quái vật, sẽ giết nó. Nếu là trẻ con thật, liền giữ lại, không nghĩ đến việc bản thân nuôi nấng hay là giao cho một người tốt nuôi dưỡng, đều không cần. Cô biết sau khi sinh đứa nhỏ xong đại khái bản thân cũng không sống nỗi.



Bụng Cố Giai càng ngày càng lớn, bọn họ đều rõ, sản kỳ là trong mấy ngày này.



…..



Đem Cố Giai đẩy vào phòng sanh. Đó là nơi bọn họ chỉ đơn giản dựng nên. Chung quanh vài người ngồi, đều là phụ nữ, nhưng thần sắc ai cũng nghiêm túc. Những cô gái này vì có tâm đồng tình nên phụ trách việc phán định đứa nhỏ sanh ra là quái vật hay là nhâm loại. Đều là dị năng giả. Làm phụ nữ các cô có quyền trông giữ nơi này.



Cùng lúc đó, Cố gia đã náo loạn rối tung.



Cố Kim Nguyên phái người đi kiểm tra nơi bọn họ ban đầu vứt bỏ Cố Giai nhưng lại không có gì ở đó nữa. Không người, không bao tải, không vết máu. Cố Giai bị người cứu đi hay là chạy trốn được đối với Cố Kim Nguyên đều là một một tai họa ngầm.



“Tìm! Nhanh đi tìm cho tao!” Ông ta đi qua đi lại trong phòng khách rộng lớn. “Còn có trại của dân tị nạn nữa! Lần lượt lục soát hết cho tao! Cứ nói có thứ gì đó trà trộn vào là được! Tìm không thấy thì bọn mày đi chết đi.” Thu Lâm vỗ vỗ tay ông trấn an. Thân hình mập mạp ngồi trên sô pha bởi vì gấp gáp mà run run.



Ở góc độ của Thu Lâm, ả nhìn thấy rõ ràng thịt béo trên mặt Cố Kim Nguyên rung động không ngừng. Vốn mang thai, phản ứng có thai rất mạnh khiến Thu Lâm ức chế không được cảm giác nô mửa trong người, muốn chạy vào WC, bị Cố Kim Nguyên kéo tay giữ lại.



Người đàn ông này không tiếp tục che giấu sự tàn nhẫn của ông ta. Một bàn tay nắm chặt lấy tay Thu Lâm, một tay thì bóp lấy cổ cô ả: “Ngay đến cả mày cũng muốn phản bội tao hả? Mày cư nhiên dám đi?!”
“Ba ba” vỗ hai lần. Đánh gãy câu mà Cố Kim Nguyên định nói.



Cửa lớn phòng họp mở ra.



Hai nữ binh dìu một người phụ nữ ốm yếu đến mức cơ hồ không ra hình người bước vào. Cố Kim Nguyên càng nhìn càng thấy người phụ nữ kia rất quen mắt. Đúng là con gái ruột của ông, Cố Giai. Chẳng qua lúc này Cố Giai không còn cái bụng lớn vì mang thai nữa. Nhưng vẫn gầy đến không nhận ra.



“Nếu ông nói con gái ông bị nhiễm virus, vậy vì sao cô ta caofn bộ dáng của con người? Hơn nữa cô ta là được cấp dưới của tôi tìm được ở một nhà xưởng bỏ hoang. Nếu như chậm một bước thì sẽ bị tang thi giết chết.” Chu Nguyên đứng lên, tự mình dìu đỡ Cố Giai. “Cô có phải con gái ông ta không?”



“Mày nói bậy!” Cố Kim Nguyên đột nhiên kích động đứng lên. “Nó không phải con gái tao! Con gái tao chết rồi! Mày đừng tưởng là tìm được một thế thân thì có thể che đậy được sự thật! Tao nói mày biết Chu Nguyên, tao có chứng cứ!”



Một người đàn bà trung niên được đưa tới, đồng thời còn có một cỗ thi thể của tang thi đã bị cắt mất đầu.



“Tôi, tôi làm chứng, đây mới là cô chủ.” Người đàn bà nhìn cũng không dám nhìn cái thi thể đó, hay nên nói bà ta không dám nhìn Cố Giai. “Đây là quần áo cô chủ mặc khi trở về. Bởi vì biến dị, cho nên ông chủ giết tiểu thư!”



Lúc Cố Giai trở về, rất nhiều người đều tận mắt trông thấy. Trên người cô quả thật là mặc bộ đồ đó, trên tay là trang sức quen thuộc của Cố Giai bọn họ biết rõ. Cố Giai là một cô gái ngay đến cả khi là mạt thế vẫn rất chú ý cách ăn mặc. Bởi vậy, ánh mắt mọi người nhìn Chu Nguyên đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.



“Cha, người thật sự không cần con nữa ư?” Cố Giai bỗng nhiên ngẩng đầu. “Vì sao, vì cái gì chứ! Chỉ vì con bị thương nên đã không còn giá trị lợi dụng nữa sao?”



Biểu lộ của Cố Giai rất chân thật, cô vẫn luôn muốn hỏi, lúc này đã đem toàn bộ nói ra.



“Tôi còn một nhân chứng.” Chu Nguyên đánh gãy suy nghĩ của mọi người. Cố Kim Nguyên nhanh chóng ngẫm nghĩ xem còn ai là cá lọt lưới. Đột nhiên, ông ta trừng lớn mắt, ông ta đã đoán được người còn có thể bị Chu Nguyên lợi dụng.



Lúc này, một người phụ nữ bụng to bước vào cửa, khuôn mặt tiều tụy, mắt rưng rức nước nhìn mọi người trong phòng họp.



Tác giả có lời muốn nói: ╮( ̄▽ ̄ “)╭ chương sau sẽ lần nữa bước lên hành trình!



Thuận tiện!



Biểu tượng của đội ngũ cũng sẽ xuất hiện!



Chính là miêu tiểu thụ!



Chương sau sẽ có tên là ~