Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 30 : Con đường kỳ quái

Ngày đăng: 10:37 18/04/20


Nơi trước xe xuất hiện mấy đỉnh lều. Mỗi đỉnh đều có ánh sáng mỏng manh, ở giữa trại là một đống lửa. Một đám thiếu niên thiếu nữ vây xung quanh đống lửa thảo luận gì đó.



Thiếu niên bước xuống xe. Chạy đến chỗ đám người, cố ý ho khan vài tiếng để mọi người chú ý. Bọn Mục Siêu cũng xuống xe theo sau. Phi Ly được Tô Viện ôm, được bọc trong thảm nhỏ hạnh phúc thổi bong bóng ngủ.



Trong không khí tràn ngập mùi mỳ ăn liền. Tô Viện nhìn Phi Ly nhăn mũi nhỏ, tuy không tỉnh lại nhưng thân mình theo bản năng nhúc nhích về nơi phát ra mùi hương. Bé tham ăn này sẽ không là do ngửi thấy mùi mỳ mới chỉ bọn họ đi vào con đường này chớ?



……



Đến giờ cũng không nghĩ lại găp nhau vào lúc này.



Đám trai gái không biết đã ở trong này đợi bao lâu. Thần sắc ai cũng cực kỳ mỏi mệt. Rất ít người còn duy trì được loại sức sống của thiếu niên đã dắt bọn họ đến đây.   



Lâm Kỳ Kỳ nhìn thấy bộ dạng Mục Siêu xuyên qua đám người, giống hệt như hình dáng của người đàn ông xinh đẹp trong giấc mơ của cô. Nhưng quanh thân của đối phương lại tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần, ở mạt thế lăn lộn thời gian dài như thế, mắt nhìn của mọi người đều thăng tắp bay vọt lên. Cho dù là Lâm Kỳ Kỳ xuất thân từ giai cấp trên cũng sẽ không bởi vì kêu ngạo mà đắc tội với người khác. Đây là thay đổi.



……..



Tần Miên cùng Kiều Viễn khai thông với đám người đội Trương Tĩnh, hai người đều là đàm phán viên rất giỏi, lúc nào cũng bày vẻ mặt hòa hảo.



Bên kia trò chuyện đến khí thế ngất trời, bên này đã bắt đầu nấu cơm. Bọn họ ai cũng không biết trong này tột cùng là có thứ gì, nhưng mọi người luôn bảo trì cảnh giác. Đội Trương Tĩnh bị mùi mỳ ăn liền che lấp, ngược lại khiến bánh bao đồ hộp của họ không bị ngửi ra.



Mục Siêu mờ mịt nhìn Lâm Kỳ Kỳ. Người con gái này càng lúc càng giống với trí nhớ của cậu. Vẻ ngoài lúc nào cũng dịu dàng như thế, thỉnh thoảng thể hiện chút tính tình khác lại cho rằng tình thú, với ai cũng nhỏ nhẹ ôn nhu nói cười, khiến ấn tượng của người ta đối với cô tang không ít. Nhưng bên trong……



Mà trạng thái hiện ra ngoài của Trương Tĩnh lại ngoài dự kiến của Mục Siêu. Hiện tại Trương Tĩnh trầm mặc rất nhiều, không hăng hái như trước kia, cho dù mạt thế đã tận bốn năm, nhưng khi y diễn thuyết vẫn làm cho lòng người ủng hộ nghị lực không bao giờ bị nhiễm bẩn. Trong mắt lại giấu diếm tính kế, lòng dạn lại càng sâu thêm.



Mục Siêu không biết rằng, Lâm Kỳ Kỳ sau khi tỉnh lại, dị năng đột nhiên tăng mạnh, được coi như công kích chủ lực của toàn đội. Trương Tĩnh cũng từ đó vẫn bị cô ta áp trên đầu, trong lòng hiển nhiên không vui nổi, y vốn còn muốn dựa vào Lâm Kỳ Kỳ đi căn cứ Tây Nam cầu chức vị. Cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Hai người bằng mặt không bằng lòng, người trong đội dĩ nhiên nhìn ra, hiện tại đội hai mươi người bị chia thành hai phe. Việc riêng tư cứ gợn sóng không ngừng.



Nếu như Mục Siêu biết được, khẳng định sẽ cười cực kỳ sung sướng, đó là kết quả mà cậu luôn mơ ước! Nghêu cò tranh nhau, nhìn hai bên lưỡng bại câu thương thiệt thích quá chừng à.



……..



Ăn cơm xong, Trương Tĩnh rất thành tâm mời Mục Siêu cùng Thẩm Sâm thương lượng làm thế nào để đột phá khỏi nơi những cây dương quái dị đang vây quanh này.



Tiểu đội của họ đã vào đây ba ngày rồi. Phía trước không có ánh sáng, ngay đến cả đèn pin cũng chỉ chiếu được bán kính 5m. Phía sau lại ngập tràn sương mù màu tím, tính ăn mòn rất mạnh. Hơn nữa ánh sáng không lọt vào chút nào.



Thẩm Sâm nhìn đống lửa, bề ngoài của hắn luôn là trầm mặc ít lời, dường như mọi quyết định đều sẽ nghe theo Mục Siêu.



“Nếu như mở một con đường giữa trung tâm rừng cây thì sao?” Mục Siêu cực kỳ ‘ngây thơ’ hỏi.



“Chúng tôi đương nhiên cũng đã thử qua, nhưng chúng tôi lại không có hỏa hệ dị năng giả. Mà lực lượng biến dị đó căn bản là bài xích việc tạo ra con đường. Có thể nói, cây ở nơi này đã hòa lại thành một thể, vì vậy muốn phá mở nó chẳng khác nào cùng toàn bộ con đường này phân cao thấp.” Trương Tĩnh thảy thêm miếng gỗ vào đống lửa.  



Mục Siêu gật đầu, lại âm thầm nghĩ, khi cậu ở trên xe nghỉ ngơi, liền cảm thấy trong bóng tối có gì đó cứ kêu gọi cậu, chờ khi cậu tỉnh lại, liền nhìn thấy ánh mắt của con trai, giống như ánh sáng phía trước đen xoáy đến không thấy đáy. Mục Siêu rất kỳ quái với suy nghĩ con trai mình cùng con đường này nhất định có liên quan nào đó.Cho nên mọi người phải chạy sâu vào trong.



Trương Tĩnh nhìn Mục Siêu, dưới đáy mắt đều là kinh diễm cùng tham lam. “Không biết Mục đội trưởng có đối sách gì.”



Mục Siêu nhún vai. “Đã đi lâu như vậy. Chúng tôi cũng đụng phải sương mù tím kia, không ai có biện pháp nào. Dị năng giả hệ hỏa của bên chúng tôi chỉ có Tần Miên, các cậu cũng biết, năng lực của Tần Miên không đủ.”
Mà Tần Miên dưới sự ra hiệu của Mục Siêu, quăng một hỏa cầu qua, nơi hai chiếc xe bị cản đến lăn lông lốc khiến máu trong mọi người lạnh lẽo.



Hai chiếc xe bị đụng đến dẹp lép, mà xe bên cạnh ngoại trừ là một khối lõm vào đến biến dạng, có bộ dáng như là bị thứ gì đó quấn rồi siết chặt! Hai chiếc xe bị siết như bánh quai chèo, không gian bên trong không dư ra tý nào cho người ta trốn. Bọn họ lại không thấy thi thể nào cả! Nhưng trên cửa kính xe, đằng trước xe… Bị một lượng máu lớn vẩy ra, nhuộm thành một màu đỏ chói mắt.



Lửa, thiêu rụi.



Bốn phía ngoại trừ ánh sáng đèn pin thì không có gì khác. Ánh sáng đèn pin không có bao nhiêu ích lợi nhưng lại trở thành chỗ dựa duy nhất cho mọi người. Càng có nhiều người chạy về phía bọn Mục Siêu. Khóc la, nước mắt đầy mặt. Chật vật không chịu nổi.



Mục Siêu đột nhiên nghĩ tới, đây có phải là điều đầu sỏ ở sâu bên trong muốn nhìn, sự tuyệt vọng cùng khuôn mặt hoảng sợ của những người bước vào đây?



Đội ngũ rối loạn một hồi, rồi tiếp tục bảo trì đội hình.



Mục Siêu ôm Phi Ly, Thẩm Sâm đứng bên cạnh cậu. Phía sau là Tô Viện cùng Tô Hàng… Tám người lần lượt nhau, đi tuốt ở trước.



Tiếng vang quái dị khắp bốn hướng càng lúc càng nhiều. Hơn nữa càng gần thêm…



“Không, không đúng, Tiểu Trương đâu?”



“Cậu không phải nắm cậu ta sao?”



“A, Tiểu Tống cũng không thấy!”



“Sao… sao lại không thấy. Tôi muốn về nhà…”



Bắt đầu có người mất tích.



Phi Ly bỗng dưng nắm lấy quần áo Mục Siêu. Y y nha nha kêu lên. Chỉ cần vừa chuyển động chân, bé lại kêu lên. Mọi người dừng lại, những người đi sau không rõ vì sao lại dừng lại tại một chỗ nguy hiểm như vậy.



Chỉ thấy Tần Miên đột nhiên nén lại ngọn lửa của mình. Sau đó mũi tên lôi quang của Thẩm Sâm bắn về phía đỉnh.



“Rầm rầm” thứ cứng rắn bị bắn rơi đầy trên đất, vì dính lửa nên hóa thành tro, một ít nện lên người những người khác.



Thế công của mũi tên lôi quang không dừng lại. Ngọn lửa cũng càng phát ra mạnh mẽ hơn, rốt cuộc, xuyên qua mặt trên bị che lắp của con đường. Từng mảng lớn mảng lớn lá cây bị thiêu cháy…



Ánh nắng mãnh liệt không bị chướng ngại chiếu thẳng vào, phía trước vùng chiếu sáng, tầm mắt bọn họ có thể thấy hết thảy.



“A!” Cả đội phát ra tiếng thét kinh hãi.



Tác giả có chuyện muốn nói: [nghi hoặc]



Ngàu đã tiến vào phạm vi không rõ của phó bản



Thỉnh chuẩn bị chiến đấu thật tốt ~