Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 48 : Từ tốn an nhàn

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Căn cứ Tây Bắc không có nhiều phương pháp loằn ngoằn như ở căn cứ Tây Nam.



Tuy kiếp trước Mục Siêu cũng có nghe nhiều tin đồn về căn cứ Tây Bắc, chân chính bước vào, thì đây là lần đầu tiên.



Màn đêm buông xuống, Mục Siêu dòm ngó chung quanh, quyết định mang theo cả nhà tới tiểu khu qua đêm. Tang thi cấp bậc càng lúc càng cao, đã sớm đi khỏi tiểu khu, hướng tới thế giới. Cho nên qua đêm ngoài trời chỉ tương đối, tiểu khu vẫn an toàn hơn, hơn nữa có lầu cao, bọn họ cho dù bị vây công cũng có thể đào vong từ bên trên.



Tiểu khu nơi này không giống tiểu khu bình dân.



Không riêng gì cửa lớn đóng chặt, các bao cát xếp chồng, đặt trên cửa. Nhưng nơi này chẳng ai canh gác. Nhìn từ ngoài cửa tiểu khu trống trải, yên tĩnh đáng sợ.



Nhưng con người ở mạt thế, cảm giác đối với ma quỷ đều tiêu tán ít nhiều. Qủy sống họ đã coi qua, ma quỷ có méo gì để sợ chớ. Cùng lắm thì giống họ thôi.



Vì lý do lễ độ, hơn nữa tránh thương vong không cần thiết. Thẩm Sâm tiến lên gõ cửa.



Loại cửa hàng rào sắt này rất nặng, gõ gõ thanh âm cũng không lớn. Nhưng rất mau, trong đó xông ra một người. Thật là từ bên trong đó!



Σ( ° △ °|||)︴tiết tấu giề đây? Cháu thổ địa? Dị năng giả hệ thổ tuy cũng có thể độn thổ vào trong đất, nhưng không thể ở dưới đó quá lâu, bạn không hít thở nửa phút thử coi!



“Mấy người là ai?” Người kia đội nồi trên đầu, trên tay là trường côn xoắn cứng rắn, quần áo tuy có hơi lấm lem, nhưng cũng không tới nổi lam lũ.



“Chúng tôi đang tới căn cứ Tây Bắc, giờ trời đã tối, muốn tìm chỗ qua đêm.” 



“Sao tôi biết mấy người nói thiệt hay giả.” Người nọ vẫn mang đầy cảnh giác. Gã nhìn Mục Siêu nói.



Mục Siêu vừa muốn nổi khìn, liền nhận ra phía sau có người kéo kéo mình. Đồng thời Tần Miên cùng Tô Viện chen lên trước một bước.



Oh, baby! Người nọ vừa trông thấy Tần Miên mắt liền thẳng tắp! Tô Hàng đằng sau cười trộm, này đúng là khác biệt giữa bần cùng và kếch xù mà. Tuy Tô Viện không phải A, nhưng so sánh với Tần Miên sắp D, thiệt sự… chẳng lọt mắt. (X: nhìn trời)



“Thiệt thẹn quá, anh trai kia ơi. Bọn em chỉ là người qua đường thôi. Cam đoan sẽ không gây chuyện.” Tần Miên cúi đầu, mặt đầy khẩn cầu.



Tôi đây câm nín (X: đây ý cụ thể là cái hình như khi GT gặp KH, xem lại chương 46), Tần Miên không phải rấy hiền lành rất ngây thơ rất thành thật ư! Sao giờ thành thế này hả trời! Gió ơi sai hướng rồi!



Người nọ lập tức tỏ vẻ ‘Anh đây cực chính trực lại thích giúp đỡ người ta’. “Nếu là thế, vậy tôi đây đi thông báo trước một tiếng. Em gái em đứng đây chờ chút xíu, nhanh thôi.”



Mục Siêu há mồm trợn mắt… Người luôn đặt biệt thích nhìn giới hạ đũa (X: chắc ý là dòm giới tính rồi quyết định), mà hạ vui quá trớn rồi đó.



Người đi theo người kia bước tới, vừa thấy thì biết là quản lý. Nhưng khi nhìn tới Tần Miên thì phản ứng cũng như nãy! Mục Siêu (PД`q.)•.’ ゜băng thiên tuyết địa che lấp lệ tuôn…



…….



Nhờ Phúc Tần Miên, mọi người được ở tiểu khu.



Vì trời tối, muốn giới thiệu gì thì mai hãy nói. Người quản lý hảo tâm phân cho bọn họ ba gian phòng. Nhưng đồ dùng thì tự xuất ra.




“Đệt! Thẩm Sâm anh là tên đại lưu manh!” Mục Siêu đúng dịp, vừa lúc nhìn xuống! “Ép khô lão tử lâu thế rồi mà anh cư nhiên còn có thể dựng thẳng hả!”



Mắt thấy sắp gặp nguy hiểm, Thẩm Sâm lập tức mặt dày chen qua cầu xin tha thứ. “Vợ à, cái này đàn ông ai chả vậy, ừm, tình hình, buổi sáng thôi.”



Mục Siêu càng nhìn hắn thì càng tức. Rõ ràng lúc làm nói sẽ ổn sẽ tốt, hắn nói hổng dừng được! Kết quả được?!



Hai người sáng ra đã đánh lộn đánh lạo cuối cùng cũng ngưng lại lần nữa trong tiếng gõ cửa của Tô Viện.



….



Ra cửa, lập tức thấy được ánh mắt ái muội của Thẩm Lộ, đôi mắt hiểu rõ của Kiều Viễn. Trên mặt Mục Siêu nóng phừng. Nóng tới mức có thể chín cả cơm ấy chứ!



Hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Sâm, dứt khoát lợn chết rồi thì chả sợ nước sôi. Chẳng qua muốn cậu ngồi, Thẩm Sâm tức khắc dìu cậu một cách chậm rãi. Tuy trước đó có uống nước không gian, làm đám dấu hôn mờ bớt đi nhiều, nhưng thể lực tiêu hao cộng cái thắt lưng đau nhức một chút cũng không khôi phục. Có phải ngồi hỏa tiễn đâu, ‘cọ’ cái liền hổng có chuyện gì.



Bởi vì người nào đó không thích hợp bôn ba, do đó mọi người quyết định lưu lại một ngày. Mặt Mục Siêu đỏ ké…



…..



“Rầm rầm rầm” tiếng đập cửa đánh vỡ đủ loại suy nghĩ của mọi người.



“Ai?” Mắt mèo trên cửa đã bị đập nát, gì cũng không thấy được.



“Tôi là người dẫn mọi người hôm qua. Có một số việc muốn nói với các vị.” Người kia do dự một hồi lại nói: “Các vị hiện tại không tiện thì có thể tới tòa nhà số 3 tìm tôi.”



Tần Miên quay đầu nhìn Mục Siêu, chỉ thấy Mục Siêu vùi người vào trong lòng Thẩm Sâm lười biếng gật nhẹ đầu. Động tác không mấy biến đổi.



Tần Miên mở cửa, khách khí mời người quản lý vào cửa.



Quản lý nhanh chóng nghía một vòng, sau đó khuôn mặt trưng nụ cười hiền lành. Ba đứa nhỏ chơi một bên. Kiều Viễn cho cây cỏ tắm nắng ở ban công; Thẩm Lộ nhàm chán, Tần Miên hồi nãy đang nói chuyện phiếm với cậu. Mục Siêu vặn vẹo một cách ngọt ngào trong mắt Thẩm Sâm.



Chỉ là trong nháy mắt, Mục Siêu vẫn bắt được sự khinh bỉ trong mắt người nọ.



Trải qua nhiều chuyện, Mục Siêu hiển nhiên là không thèm tính toán làm chi. Ngáp một cái hỏi: “Ngài muốn nói gì với bọn tôi?”



Người nọ có hơi chần chừ nhìn Thẩm Sâm, trong mắt ông ta, Thẩm Sâm mới mang tới cảm giác đội trưởng hợp cách, mà Mục Siêu càng hệt như tình nhân được cưng chiều.



Cái đệt ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮. Mục tiểu gia muốn chỉa 凸凸cả hai bên với ổng! Thế mà dám hoài nghi quyền uy của tui! Cầu cho ông sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác!



Trích lời tác giả muốn nói:



Đám người Tiểu Mộc đầu bình thường trước mặt người khác sẽ không lấy ra đồ ăn thức uống. Hơn nữa mỗi căn cứ đều có thức ăn. Cho nên đồ ăn tuy quý nhưng cũng không hiếm. Chẳng qua không thấy thường xuyên thôi.