Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 62 : Tìm người

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


"Gừ!" Cái mồm tanh hôi từ trong bụi rậm trồi ra cách trước mặt hai người chỉ hơn mười mét….



Đôi đồng tử xanh biếc dựng thẳng, tầm nhìn lạnh như băng chằm chằm về phía đôi trai gái trẻ tuổi. Hai chi trước ngắn nhỏ lại cực kỳ mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn còn đặc biệt dính mùi máu tươi tanh ngọt…



Tách tách —— máu đỏ sậm xuôi theo móng vuốt đen tuyền rơi xuống đất…



Sắc mặt Tô Viện trắng như tờ. Tuy đùi đã có chút khí lực, thế nhưng cảm giác tê rần vẫn khiến cô lúc cử động luôn cảm thấy hai cái đùi không còn là của mình. Hiện tại đụng tới loại khủng long ăn thịt hung tàn này, Tô Viện từ mạt thế bắt đầu tới nay rốt cuộc có loại lỗi giác mình là kẻ níu chân.



Đỗ Minh trong mắt mọi người rõ ràng là một đứa đần lúc này lại bình tĩnh vô cùng.



Từng bước một, từng chút từng chút di chuyển tới. Khủng long chỉ có tình cảm với máu, con mắt nó theo động tác của cậu ta, hơi chuyển động cái đầu bực của mình.



Đỗ minh muốn chạy? Người làm ra hành vi cặn bã như thế sao có thể xuất hiện trong quyển sách này chứ?



Tô viện không phải đứa ngốc, hiển nhiên hiểu ý đồ hành động cậu ta. Khuôn mặt vốn cũng vì khẩn trương mà trắng bệch lúc này lại cứ liếc nhìn qua. Cô nhóc muốn gọi, lại thấy Đỗ Minh vội vã quay đầu thoáng nhìn trong mắt chỉ toàn ôn nhu.



Sao lại như thế này? Mình rõ ràng còn chưa hòa hảo với anh ấy. Hốc mắt nóng lên. Đường nhìn mờ dần.



Đỗ Minh động, cậu chợt vọt đi, dứt khoát hướng về phía ngược lại của khủng long.



Loại sinh vật ăn thịt không tình cảm này sao có thể buông tha đồ ăn ngon đã đưa tới tận miệng? Chân sau cường tráng có lực giẫm một cái, nhanh nhẹn chạy theo hướng Đỗ Minh bỏ chạy.



Trước mặt trống không, bên cạnh cũng không còn gì.



Tô Viện hầu như không kiềm được thân thể mình nữa, ngã ngồi dưới tàng cây. Cô muốn đi tìm Đỗ Minh. Nhưng trên cây còn có em trai đang sinh bệnh khiến cô chẳng cách nào rời đi. Đối diện trong nháy mắt vừa nãy thôi, cô đã cảm giác được mong muốn để bọn họ sống tiếp của hắn có bao nhiêu kiên định. (X: đối với TV thì xưng ĐM là anh hoặc hắn trong nội tâm nha)



Hiện giờ, kỳ vọng duy nhất là chờ đồng bạn mau chóng tìm tới. Mong muốn được cứu giúp vô cùng bức thiết. Phảng phất trở về khoảng thời gian cái gì cũng không rõ, chỉ có thể dẫn theo em trai đối mặt với tang thi.



"Loạt soạt" tiếng động lại lần nữa vang lên.



Tô viện lập tức bật dậy, cố không để ý tới thân thể đang kháng nghị, nắm chặc cây đao trên tay. Nhìn chằm chằm lùm cây phát ra tiếng lạo xạo.



Tiếng cành cây bị đạp gãy càng ngày càng gần. Lá cây cũng lay động càng lúc càng dữ dội.



"Tiểu Viện!" Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, thân thể Tô Viện cũng thuận thế bị ôm vào trong ngực.



"Cha… cha nhỏ?" Tô Viện sửng sốt một chút. Thần kinh căng thẳng khi nhìn thấy mặt thanh niên ôm mình còn có người đàn ông luôn bảo vệ sau lưng bọn họ cùng cục nắm trong lòng hắn thì thoáng chốc liền trầm tĩnh lại.



Bất quá, vui sướng khi cửu (?) biệt trùng phùng không khiến Tô Viện có bao nhiêu kích động.



Tức khắc đẩy Mục Siêu ra, kể lại mọi chuyện vừa mới phát sinh.



Nhìn thằng con lớn đang bệnh, Mục Siêu đút chút nước không gian cho Tô Hàng. May mà không phải bệnh nặng. Tác dụng của nước không gian có thể đối phó được.



Thời gian Đỗ Minh mất tích cũng chưa lâu. Ba tên đàn ông thảo luận chốc lát, Tô Hàng đang bệnh và Tô Viện vẫn chưa có cách hành động như thường cứ đực mặt ở lại chỗ này là được. Phi Ly cùng Mục Siêu lưu lại. Hai người còn lại tìm kiếm theo hướng Đỗ Minh chạy đi. Không chỉ tìm riêng Đỗ Minh, cũng phải tìm những người lạc đường khác.



Điểm đỏ trong máy theo dõi trên tay Giản Thành lúc này không tiếp tục giảm nữa, ít nhiều gì trong lòng gã cũng thoải mái đôi chút.
Từng khuôn mặt đều quen thuộc tới không thể quen hơn được nữa.



Thẩm Sâm ba bước cũng thành hai, dùng lực mạnh kéo cậu ôm vào trong ngực. Mục Siêu đỏ mặt, thuận theo ôm lấy vai hắn. Tuy rằng đầu khớp xương hơi đau, nhưng vẫn rất hạnh phúc.



Mọi người thấy thế, lặng lẽ ôm Phi Ly đi, lưu lại không gian riêng cho cả hai.



Hốc cây trống trải chỉ còn lại tiếng hít thở quấn quit của hai người.



Cánh môi dán chặt khiến lời Mục Siêu muốn nói bị nuốt ngược trở vào. Vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau, hơi thở nóng rực hòa lẫn phun lên cổ đối phương. Bầu không khí nóng bỏng mập mờ vây quanh cả hai.



Tô Viện xuống khỏi hốc cây, chỉ thấy Đỗ Minh đang cùng Hoàng Sơn và Hồ Thiên Hải nói chuyện tán dóc. Tuy trên tay cậu ta quấn đầy băng vải, thắt lưng với bụng cũng đều là vết thương, nhưng lại vui vẻ chẳng mảy may coi thương tổn của mình ra gì.



Hôm Mục Siêu hôn mê, lúc bọn Thẩm Sâm đnag tìm kiếm Đỗ Minh, ngoài ý muốn tìm được Hoàng Sơn cùng Quân Sư đang bất tỉnh nhân sự. Tiếp đó lại đụng mặt tốp năm tốp ba đồng bạn khác, vào ngày thứ hai mới tìm được Đỗ Minh đang bị khủng long công kích co quắp nằm ở trên cây. Hai người giết chết khủng long, mới cứu được Đỗ Minh.



Tô Viện còn nhớ rõ Đỗ Minh được cha lớn cõng về, cả người cứ như bị ngâm qua máu.



Cũng may không sao, tuy mất máu hơi nhiều, vết thương lại không nguy hiểm đến tính mạng. Quân Sư cũng tỉnh lại khi tìm tới chỗ Đỗ Minh. Hiện giờ bọn họ lo lắng chỉ có Mục Siêu ở chỗ cũ cứ hôn mê không tỉnh cùng với Tần Miên, Thẩm Lộ và Kiền Viễn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng.



Sáu mươi người, đến khi Mục Siêu tỉnh lại, năm mươi người may mắn còn sống, tìm được hai mươi mốt người, chết mười người, hai mươi chín người đến nay vẫn chưa không tin tức.



"Vẫn chưa tìm được bọn Kiều Viễn ư?".



Mục Siêu đứng bên cạnh Thẩm Sâm, bọn họ tiến vào vùng nguyên thủy này đã được bảy ngày. Mỗi ngày chấm đỏ nhỏ trong máy theo dõi trên tay Giản Thành đều biến mất.



Mà lúc này, cậu càng không thể nói sự kiện nọ với Thẩm Sâm.



"Đằng trước! Xuất hiện ký hiệu của Hoàng đội trưởng!" Một người thở hồng hộc chạy tới.



Bọn họ đã sớm sắp xếp vị trí mọi người lại lần nữa, mỗi ngày một đội phụ trách tìm người, một đội tìm thức ăn. Mà người này, nằm dưới sự lãnh đạo của Hoàng Sơn, một trong những đội viên đi tìm người sống sót ngày hôm nay.



Nhãn thần Thẩm Sâm sáng lên. Mục Siêu nắm chặt tay hắn. Hai người đi theo sự chỉ dẫn của người kia, chạy như bay về phía mà họ tràn ngập hy vọng.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Quốc khánh về nhà! =w=



Gần đây thất tình, tâm tình luôn không tốt lắm.



Tôi cũng không biết cách kết thúc còn bao xa.



Nhưng có người xem, có người thích tôi cũng rất thỏa mãn rồi.



Vấn đề ở chương 13 kỳ thực đã giải quyết ở chương 14. (X: t lười coi lại, mọi người tự tìm hiểu)



Xin mọi người nhất định phải nối móc thời gian cho hợp nhá. Nếu không...Anh ~