Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 7 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 10:37 18/04/20
Cố Giai hiển nhiên nghĩ không ra sao cô lại nhất kiến chung tình với Thẩm Sâm như thế. Nhưng cô chỉ nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, trong khi người ta luôn chán ghét cô. Muốn tưởng gì chả được, cũng chẳng ai đi quấy nhiễu ai. Mạt thế rất loạn, chân lý – cái thứ này từ khi mọi người càng lúc càng chết lặng cùng đối với tương lai mù mịt thì lực lượng đã trở nên chiếm ưu thế hơn rất nhiều.
……..
Mục Siêu ngừng xe tại cua rẽ đi qua P thị. Những xe đi sau cậu cũng ngừng lại. Mập mạp đau đến tê cả răng, hai tổ tông này không phải lại phát hiện ra gì đó chứ? Vội vã xuống xe, gã cũng biết cái xe tăng vũ lực giá trị siêu cao kia thì tính ra cũng có giá hơn đám người bọn gã nhiều lắm. Theo dọc đường này thì có khó khăn là người ta ra tay nhiều nhất.
“Sao thế, Tiểu Mục, Tiểu Thẩm. Cũng sắp đến rồi mà.” Vẻ mặt Mập mạp đầy ôn hòa.
“Béo ca, bọn tôi tới đây thôi.” Mục Siêu cười tủm tỉm. “Lúc trước là chúng tôi không nói rõ ràng, thật xấu hổ. Khiến mọi người gặp nhiều phiền toái như vậy.”
Tâm Mập mạp rơi lộp bộp, đây chính là vũ khí mạnh nhất đó, bọn họ đi rồi, đội người của bọn gã làm sao bây giờ? Nhưng bản thân cũng chả thể cầu người ta lưu lại, gặp nhau coi như là duyên phận, giúp cũng là thuận tay thôi, cho nên cũng không thể không biết điều được.
Từ chiếc xe phía sau một người con trai bước xuống, Mập mạp bởi vì Cố Giai cùng người của chiếc xe đó không hợp nhau, nên cũng biết vài người, người con trai này chính là người nói chuyện cùng Thẩm Sâm hôm qua – Từ Huy. “Thẩm ca, các anh tính đi à?” Từ Huy dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Thẩm Sâm, chờ Thẩm Sâm trả lời. Mục Siêu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Từ Huy một cái, trong mắt đối phương không chút đè nén tình cảm ngưỡng mộ, làm cho trong ngực Mục Siêu có chút buồn bực…. Hừ, Thẩm ngu ngốc quả nhiên là chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Thẩm Sâm không chú ý đến ánh mắt không được tự nhiên của Mục Siêu, “Phải, vốn chỉ tiện đường thôi. Chúng tôi không phải đi P thị.” Từ Huy cùng hắn nói qua lại, giọng điệu Thẩm Sâm cũng không phải đặc biệt xa cách ngàn dặm, ngược lại làm trong lòng người con trai sinh ra một chút hy vọng.
“Được rồi! Béo ca, hữu duyên sẽ gặp lại mà.” Trong lòng Mục Siêu khó chịu, lại không thể nói trắng ra với Thẩm Sâm. Cả người giống như con mèo dựng lông, ai hiện tại trêu chọc cậu liền sẽ cong móng vuốt. Mục tiểu gia đặt tay trên chốt cửa kính xe, tựa hồ muốn đem Thẩm Sâm cùng Từ Huy đang “liếc mắt đưa tình” ngăn ra.
Tô Viện cùng Tô Hàng cảm thấy khó hiểu, từ chỗ Mục ca truyền đến từng trận lãnh khí, hai đứa nhỏ yên lặng hướng nơi khác nhích nhích. Nha nha nha, đây là đang nổi khùng sao? Mục ca tức giận thật là đáng sợ quá đi!
Thẩm Sâm cũng chả rõ Mục Siêu làm sao. Vừa nãy còn tốt lắm mừ. Hắn quay đầu nhìn Tô Viện, Tô Viện kịch liệt nháy mắt với hắn. Bất đắc dĩ ở chỗ hai người là độ ăn ý tổ đội chưa có đạt đến cảnh giới kia, mắt Tô Viện nháy đến muốn rút gân, nhưng Thẩm Sâm vẫn không hiểu ý tứ mà cô bé muốn nói.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Thẩm ca, anh không nhìn ra ánh mắt của Mục ca như muốn giết người đến nơi hay sao! Không nên mở cửa sổ lần nữa nha!!! Không được nói chuyện cùng tên tiểu yêu tinh kia nữa nha!!! Không thấy ánh mắt của Mục ca đã phun ra lửa rồi à?! Tô Viện trước tận thế thì hàng năm đều trà trộn trên internet. Gì mà hải giác*, còn có cẩu ngọa* nè… giáo dục của internet đã khiến Tô Viện dẫn đầu đám bạn cùng lứa một bước rất dài, hơn nữa còn có thể thuần thục vận dụng kỹ năng nôn máng vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt Mục Siêu đích xác là đã phun ra lửa rồi. Cái tên tiểu yêu tinh khốn khiếp kia sao dám ở trước mặt ông mà câu dẫn người của ông hử??? Chết tiệt, còn dám chớp mắt lấy le là sao trời!!! Khốn thật giờ còn đổi sang gọi tên luôn rồi?!!! Mịa nó chớ mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi xe của ông ngay và luôn!!!
Sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình tràn đầy nóng bỏng (?), Thẩm Sâm hiển nhiên là không thể không hay biết gì rồi, liên hệ với việc vừa rồi mắt Tô Viện nháy muốn rút gân ám chỉ, Thẩm Sâm không tý keo kiệt xuất ra kỹ năng nụ cười, ôn hòa phất tay với Từ Huy. Từ Huy sắc mặt hàm xuân chạy về xe của mình.
“Cậu nói gì với cậu ta vậy?” Giọng điệu vô cùng u oán, Mục tiểu gia còn tưởng rằng mình biểu hiện rất lạnh nhạt.
Nhiệm vụ chi nhánh [Người yêu hiểu lầm] mở ra ~
*Hải giác: trong câu thiên nha hải giác (chân trời góc biển)
*Cẩu ngọa: (theo wiki) Giữa Vương An Thạch và Tô Thức có một giai thoại lý thú.
Tô Đông Pha đọc thơ của Vương An Thạch, thấy có hai câu:
Minh nguyệt sơn đầu khiếu
Hoàng khuyển ngọa hoa tâm
Đông Pha chê là vô lý: trăng sáng sao lại hót ở đầu núi, chó vàng sao lại nằm trong lòng hoa được?
Do nghĩ như vậy nên Đông Pha lấy bút sửa chữ khiếu ra chữ chiếu, sửa chữ tâm thành chữ âm, thành ra:
Minh nguyệt sơn đầu chiếu
Hoàng khuyển ngọa hoa âmTrăng sáng soi đầu núi
Chó vàng nằm dưới hoa
Sau đó, Tô Đông Pha bị đổi tới một nơi ở phía nam. Ở đó, Đông Pha thấy một loài chim tên là Minh nguyệt, và một loài sâu tên là Hoàng khuyển. Lúc đó, Đông Pha nhớ lại hai câu thơ của Vương An Thạch, có nghĩa là:
Con chim Minh nguyệt hót ở đầu núi
Con sâu Hoàng khuyển nằm giữa đóa hoa
Lúc ấy Đông Pha mới biết kiến thức của mình còn kém họ Vương nhiều.