Trọng Sinh Tầm An

Chương 1 : Trời ban trọng sinh

Ngày đăng: 20:09 18/04/20


Tác giả: Luna Huang



Đau...nhức...cả người vô lực.



Nóng...lạnh...toàn thân ướt đẫm.



Đó là những loại cảm giác mà thiếu nữ nằm trên giường phải chịu. Thiếu nữ mười lăm tuổi, thân thể gầy gò, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhỏ không chút huyết sắc như vẫn tựa tiếu phi tiếu khiến cho người khác nghĩ rằng nàng đang mỉm cười.



Cái mũi cao cao, hai gò má đầy đặn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mỗi hạt đều to như hạt châu liên tục toát ra rồi chảy xuống. Hàng mi cong vuốt, mắt khẽ động nhưng lại không mở được, trong đầu nàng không ngừng kêu cứu nhưng đại não lại không thể điểu khiển được hành động của cổ thân thể cứng đầu này.



Hô hấp khó khăn khiến bộ ngực bị y phục ướt đẫm dán sát lên người phập phồng không ngừng. Bên tai nàng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn độn. Đầu óc nàng rối tung căn bản là không thể nghe được chữ nào. Cứ cho là có chữ vào não thì cũng là không thể hiểu được từ đó là gì. Cứ vậy mà mất đi ý thức rồi ngất đi.



Bên trong phòng có một nữ nhân và một nam nhân lớn tuổi bước ra, vẻ mặt nặng nề dường như chất chứa rất nhiều tâm sự. Có thêm một nữ nhân trẻ tuổi bên trong giúp thiếu nữ hoán xong y phục rồi bước ra.



Bọn họ đứng ngoài cửa đối thoại với nhau.



"Lục đại phu, nàng thế nào?" Một nữ nhân trung niên lo lắng hỏi, trong giọng nói có chút khẩn trương.



Lục đại phu đưa tay vuốt râu dài đã bạc của mình hồi đáp trấn an: "Tuệ Âm sư thái yên tâm, nàng chỉ là rơi xuống nước nên sốt cao, chỉ cần an dưỡng vài hôm dùng thuốc đều đặn sẽ khỏi. Lão phu kê cho nàng một đơn thuốc, người cho người theo lão phu đi lấy."



Tuệ Âm sư thái phào nhẹ nhõm khẽ gật đầu, rồi quay sang tiểu nữ tử bên cạnh phân phó: "Tuệ Tâm, ngươi theo Lục đại phu đi hốt vài than thuốc."



"Vâng." Tuệ Tâm ứng tiếng liền theo Lục đại phu rời đi.




Tuệ Tâm mỉm cười đưa tay lên sờ trán của Diệp Cẩn Huyên, cảm thấy đã hạ sốt mới nói: "Được rồi, muội uống xong chén thuốc thì đi tắm đi. Lát ta lại mang thức ăn đến."



Thấy Diệp Cẩm Huyên gật đầy nàng mới đứng dậy rời đi.



Diệp Cẩn Huyên thấy Tuệ Tâm rời đi nàng quay đầu nhìn chén thuốc đắng đang bốc ra mùi khó ngửi gần đó liền nhăn mặt lại. Tay nàng run rẩy cầm lấy chén thuốc đắng rồi ngửa cổ đổ vào trong miệng.



Nàng đã trải qua quá nhiều thứ đáng sợ nên chén thuốc này không là gì cả. Đời trước nàng rất sợ phải uống thuốc nhớ có một lần đi gánh nước trượt chân té xuống suối liền được Tuệ Tâm mang cho vài chén thuốc. Lúc đó các sư thái sư tỷ thương yêu dỗ ngọt nàng uống từng thìa một.



Hiện tại chén thuốc này vào miệng đắng nhưng xuống lòng ngọt. Bởi nàng biết, ngoại trừ người ở Trúc Huyền am thì không còn ai tốt với nàng nữa. Những người tốt với nàng ở kinh thành lần lượt bị nàng hại đến mất mạng, nàng tội nhân thiên cổ a.



Trúc Huyền am là một am ni cô. Đến tối mọi người đều thay phiên nhau đến phòng tắm chung để tắm. Nước nóng luôn có đầy đủ để phòng trừ khách đến xin tá túc có để dùng.



Diệp Cẩn Huyên vận y phục chỉnh tề rồi lấy y phục mới mang đến phòng tắm chung. Tự mình gánh hai thùng nước tắm đến đó rồi bắt đầu cọ rửa bản thân. Nàng cọ rửa cho vết nhơ đời trước, cọ rửa cho sự ngu dốt của mình.



-------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------



Một chương nhá hàng vẫn chưa chính thức khai hố nhé các nàng. Bên vọng thư uyển đã mở hố đến chương thứ 4 rồi.



Ta nói trước, nữ chủ không cường, không súp-bờ-men, không nghịch thiên, không bá đạo. Nàng sống từ nhỏ trên am ni cô nên tính cách vẫn là thiên về nhu nhược cùng nghiên về lương tâm hơn là trả thù. Mọi người đừng chê mà tội nữ chủ, tội cả ta nữa =.=



Cám ơn đã thông cảm ^.^