Trọng Sinh Tầm An
Chương 17 : Tiện đường cùng đi
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Tác giả: Luna Huang
Cứ thế vài lượt Bách Lý Nghiêm liên tục được huynh muội Diệp gia và Khương Văn lừa bỏ không ít bạc mua đến hơn mười bảy nữ nhân. Hình Trùng che miệng liên tục cười.
Đám nam nhân phía dưới đến tham dự theo dõi từ đầu đến cuối mà đau lòng đến muốn giết người. Lý nào nữ nhân bình thường mà giá cao như vậy, hại bọn họ muốn mua cũng không được.
Đến khi Nhu Hảo bước ra rồi bị Diệp Cẩn Huy bao trọn Bách Lý Nghiêm mới biết mình bị lừa. Đứng cãi cọ ầm ĩ một phen mới làm Uyển thất nương chạy tới chạy lui hao phí nước bọt thở hòng hộc mới dẹp loạn được. Diệp Cẩn Huy đắc ý nắm cổ tay muội muội kéo vào phòng đợi Nhu Hảo.
Khương Văn thấy được ánh mắt tối lại không ít nhưng mặt cũng vẫn là biểu tình của người chết vội vã ngăn trước mặt hai người: "Diệp thiếu không thể đưa nàng vào bên trong." Trong đó đương nhiên sẽ có những thứ nữ nhân chưa xuất giá không được xem, Diệp Cẩn Huy lý nào không hiểu chuyện này.
Diệp Cẩn Huy nhìu mày đưa tầm mắt quét về phía Khương Văn rồi nhếch môi mát mẻ: "Khương công tử nên quan tâm tam muội muội không phải tứ muội muội."
Khương Văn vẫn không có chút biểu hiện gì trên mặt nhưng mắt có chút gì đó rất khác thường: "Nếu Diệp thiếu vẫn là muốn vào thì để ta cùng Hình huynh đưa nàng hồi phủ."
Diệp Cẩn Huyên cũng không hiểu tên này bị làm sao. Đời này nàng nhất quyết làm những thứ đời trước chưa từng làm nên không quản được hắn nhiều như vậy.
"Khương công tử, ta đi cùng ca ca không phải nam nhân khác, nếu giờ đây ta đi cùng ngươi mới sợ người dị nghị, ngươi vẫn là nên tránh mặt đi thôi."
Khương Văn định nói gì nữa thì Hình Trùng Xuyên giữ lại nhìn hắn khẽ lắc đầu rồi ôm quyền cúi người hướng Diệp Cẩn Huy nói: "Khương huynh nhất thời lỗ mãng mong Diệp thiếu cùng Khúc công tử bỏ qua cho."
Diệp Cẩn Huy hừ một tiếng rồi kéo Diệp Cẩn Huyên lên lầu.
Đôi mày kiếm ninh chặt vào nhau của Khương Văn thể hiện thái độ không hài lòng. Hắn hô to gọi Uyển thất nương cho nàng một ít bạc rồi bảo muốn có căn phòng bên cạnh phòng của Diệp Cẩn Huy sắp bước vào.
"Ân." Diệp Cẩn Huyên đáp một tiếng xem như là có nghe. Nàng nhìn xung quanh căn phòng được bày trí cực kỳ đẹp mắt. Một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Tấm bình phong ngăn phòng ngủ được vẽ chân dung của Nhu Hảo rất sinh động.
Nếu Nhu Hảo thực sự là nữ nhân chết trên người Diệp Cẩn Huy đời trước thì chắc chắn nàng ta sẽ khó sống qua ngày mai. Nàng muốn ngăn chặn chuyện này chỉ còn cách mau chống kéo Diệp Cẩn Huy rời khỏi đây thôi.
Ngay lúc nàng định mở miệng thì Nhu Hảo hoán một thân xiêm y trắng thuần khiết bước vào. Trò chuyện đôi ba câu nàng biết được Nhu Hảo tuy được hắn bao trọn mấy năm liền nhưng cũng như Như Ý Cát Tường vậy không được hắn chạm vào.
Hắn là thương xót cho Nhu Hảo nên mới bao nàng tránh nàng bị đám nam nhân kia hành hạ thôi. Mỗi khi hắn không vui đều đến đây nghe Nhu Hảo đánh đàn, nói chuyện phiến.
Diệp Cẩn Huyên không muốn lưu lại lâu hơn liền kéo tay Diệp Cẩn Huy rời đi. Nhu Hảo tỏ ý muốn mời hai người lại nghe xong một khúc nhạc mới rời đi nhưng Diệp Cẩn Huyên từ chối. Nếu còn ở lại sẽ hại đại ca hại cả nàng ta nữa.
Khi hai người mở cửa phòng trùng hợp cũng nghe được cửa phòng bên cạnh mở. Thấy được người bước ra Diệp Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên nhưng Diệp Cẩn Huy lại không có, vì hắn sớm đoán được rồi.
Không phải là trùng hợp đâu mà là Khương Văn nghe được tiếng đẩy cửa nên kéo Hình Trùng Xuyên cùng theo ra ngoài. Khương Văn vờ kinh hỉ nói không kịp suy nghĩ: "Thật trùng hợp, hai người hồi phủ sao? Ta cũng muốn đến gặp đại nhân chi bằng cùng đi."
"Không được." Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy đồng thanh phản đối. Bọn họ là đi từ thông đạo ra làm sao có thể cùng hắn hồi phủ được. Còn chưa kể đến Diệp Cẩn Huyên còn đang vận nam trang a.
"Đại ca đưa ta đi dạo phố." Ý nàng chính là không có hồi phủ nên không thể đi cùng hắn. Diệp Cẩn Huyên không chút do dự mà nói dối. Dù sao đời trước nàng cũng chưa từng dạo qua phố, đời này liền thử.
"Được vậy cùng đi, đúng lúc tại hạ cũng muốn mua chút đồ." Khương Văn khẽ kéo khóe môi nhấc lên một nụ cười nhạt.
Diệp Cẩn Huy lắc đầu nhìn muội muội của mình. Dù đi đâu cũng không nên nói cho người khác biết chứ. Nàng lương thiện quá rồi, xem ra sau này hắn không thể để nàng cùng đám nữ nhân kia qua lại nhiều tránh bị nhiễm bẩn, bị hãm hại.