Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 100 : Bất động sản

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

Liên Thủ Nhân, Kế Tổ cùng Nhị Lang đã đi, chỉ còn lại Hà Thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.



“Nhị thẩm…” Liên Mạn Nhi liền cười, nhìn Hà Thị. Nàng đương nhiên

không có chuyện gì cần Hà Thị hỗ trợ, bất quá nàng cũng không tại trước

mặt mấy người Liên Thủ Nhân vạch trần Hà Thị.



“Mạn Nhi a, các cháu không phải còn muốn lên trên chợ dạo chơi , vậy

thì đi dạo đi a.” Hà Thị nói một câu như vậy, rồi cực kì nhanh quay

người dời đi, hình như có việc gì khẩn cấp nên vội vã muốn đi làm.



Liên Mạn Nhi nhìn bóng lưng của Hà Thị, âm thầm mà lắc đầu.



“Ca, Tiểu Thất, đi, chúng ta đi mua đồ đi.” Liên Mạn Nhi liền gọi

Liên Ngũ Lang cùng Tiểu Thất. Bởi vì chuyện của Liên Đóa Nhi làm chuyển

hướng, mà sau khi bọn nàng bán xong lạc, cái gì cũng chưa mua.



“Ca, ca trở về nói tìm được Liên Đóa Nhi rồi, ông nội cùng bà nội có nói cái gì không?” Liên Mạn Nhi vừa đi vừa hỏi Ngũ Lang.



“Lại nói đến chuyện kia. Ca trở về nói tìm được Liên Đóa Nhi ở trên

thị trấn rồi, Đại bá cùng Đại thẩm ngay từ đầu còn chưa tin. Nói là đã

tìm vài lần rồi, đều không tìm được, như thế nào lại ở trên thị trấn.

Còn nói, nếu thật sự là Liên Đóa Nhi, như thế nào lại không nhận ra ca,

nói ta nhất định là nhìn nhầm rồi.” Ngũ Lang đem một hòn đá dưới lòng

bàn chân đá bay. “Ca nói cả buổi, Đại thẩm mới tin, lại đi tìm xe, lúc

này mới đến.”



“Việc này rất là kì quái đấy.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều gật đầu, bọn hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao Liên Đóa Nhi lại có hành động như vậy.



Liên Mạn Nhi trước hết tiến vào một cửa hàng hoa quả khô có bán hải

sản khô. Phủ Thanh Châu có một vùng ven biển, cách trấn Thanh Dương

chưa tới một trăm dặm, cũng có ngư dân đánh cá. Nhưng niên đại này giao

thông vẫn chưa phát triển, khối băng giữ tươi khi vận chuyển thành phẩm

lại rất cao. Bởi vậy bọn Liên Mạn Nhi bình thường cũng không được ăn hải sản tươi. Cũng may những người ngư dân kia bởi vì nguyên nhân này mà

đem cá đánh bắt lên chế biến thành cá ướp muối, từ tiểu thương buôn bán

ra ngoài. Trấn Thanh Dương liền có một cửa hàng bán hoa quả khô có bán

loại cá ướp muối này.



Tại thời điểm không có ở riêng, Liên gia cơ hồ không có cá ăn, là vì

Chu Thị không thích ăn cá. Nhất là cá biển, lại ghét bỏ cá có mùi tanh,

chế biến thì phí dầu, phí gia vị. Nhưng Liên Mạn Nhi lại rất thích ăn

cá, hiện tại đã đi ra ở riêng, trong tay nàng lại có tiền nên đã nghĩ
“Nhị thẩm con có lòng nghi ngờ cái tòa nhà kia là do Đại bá con mua hay sao?” Trương Thị lắp bắp kinh hãi.



“Xem ra là như vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu, kỳ thật nàng cũng có chút hoài nghi.



“Theo mẹ tính toán, những năm này, Đại bá của con cùng đại thẩm tích

lũy tiền cũng có thể đem tòa nhà kia mua lại rồi.” Trương Thị lên tiếng. “…Đây cũng là chuyện tốt, mua được căn nhà so với tiêu xài tùy tiện

hoang phí thì tốt hơn. Tòa nhà đang ở đó, cũng không chạy được, chúng ta có nhiều người như vậy, có nhiều hơn một tòa nhà cũng tốt.”



“Mẹ, người đúng thật là hiền lành.” Liên Mạn Nhi liền cười cười.



Cái tóa nhà kia, là tại thời điểm chưa có ở riêng, Liên Thủ Nhân bọn

hắn mua đấy, vậy thì cũng có thể tính toán là tài sản chung của cả nhà.

Theo lý thuyết, bọn họ Tứ phòng cũng có một phần trong đấy, đem cái tòa

nhà kia tính cả, tại thời điểm các nàng ở riêng, cũng không nên chỉ có

một nửa cái Tây sương phòng. Thế nhưng mà Trương Thị nghe được chuyện

này, một chút cái phương diện kia cũng không có nghĩ, tất cả chỉ nghĩ

đến một nhà Liên gia.



Người con dâu này, đúng là choáng váng nếu phải chia nhà.



Liên Mạn Nhi chỉ có thể âm thầm thở dài.



Nói xong những lời này, mẹ của bọn trẻ mới bắt đầu đi chuẩn bị bữa trưa.



Liên Mạn Nhi trước tiên trèo lên ghế, đem mấy con cá thu treo lên xà

nhà, sau đó đem rong biển cở dây buộc, ngâm vào trong nước, lại cho một

ít đậu nành, ngâm vào một chậu nước khác. Đợi rong biển cùng đậu nành

đều ngâm nước nở ra, lại đổi nước rửa sạch rong biển một lần, dùng dao

cắt thành những sợi nhỏ, sau đó lại đem thịt xương đầu rửa sạch sẽ, lúc

này mới nhóm lửa, làm món canh xương đầu hầm rong biển cùng đậu nành.



Liên Mạn Nhi lại đi về vườn phía sau nhà, nhổ một củ cải trắng, rửa

sạch sẽ, cũng không gọt vỏ, cắt thành những sợi nhỏ, trước tiên ngâm vào trong nước lạnh cho bớt vị chát, lại dùng dầu, muối, tương ớt trộn lẫn, một hồi dùng cho bữa ăn, vừa để đỡ ngán, vừa trợ giúp cho tiêu hóa.



Nhìn đồ ăn trong nồi đã sắp chín, Trương Thị liền gọi Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.



“Đi gọi cha con trở về ăn cơm ah.”



Không đợi Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi ra ngoài, Liên Thủ Tín đã mang theo cái rổ trở về rồi.



Liên Mạn Nhi nhìn thấy đồ vật ở trong rổ liền ồ lên.



“Cha, cái này ở đâu ra ah?”