Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 1006 : Chuyện ngoài ý muốn
Ngày đăng: 17:02 18/04/20
Liên Mạn Nhi trở về Tây phòng, rất nhanh đã đổi xiêm y, thu thập xong, đi đến trong phòng Trương thị. Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đã đổi xong quần áo. Sau khi Liên Mạn Nhi vào cửa, hai người bọn họ đang nhỏ to nói gì đó.
“Cha, người không cần quá lo lắng. Mới vừa rồi con và mẹ đã nói trước với chị dâurồi. Rồi hãy nói, chúng ta cùng đi, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, cũng không ngồi lại lâu, sẽ không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi chỉ nghe thấy mấy câu cuối của Liên Thủ Tín, lúc này lên tiếng an ủi.
Tần Nhược Quyên là nàng dâu mới, Liên Thủ Tín hy vọng Chu thị ở trước mặt tân nương tử có thể duy trì một chút thể diện, lưu lại ấn tượng tốt với nàng dâu mới.
Mặc dù Liên Thủ Tín ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng rất rõ ràng tính tình Chu thị. Vì vậy, ông có chút bận tâm. Hôm nay Tần Nhược Quyên đi qua, nếu Chu thị lại muốn làm khó, đến lúc đó mọi người đều rất khó coi.
“Mẹ con cũng nói với cha, cha đây an tâm rồi.” Liên Thủ Tín nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cười đáp. Chỉ có điều, người thân thiết với ông đều có thể nhìn ra, lúc này nụ cười của ông có bao nhiêu miễn cưỡng. Liên Thủ Tín vẫn lo lắng, không phải bởi vì không tín nhiệm an bài của Trương thị và Liên Mạn Nhi, mà là đã quá hiểu rõ cách làm của Chu thị.
Liên Mạn Nhi cũng không khuyên nữa, phàm là chuyện có liên quan đến Chu thị, mọi người trong nhà hiện tại đã quá quen, nhưng trong tâm trí Liên Thủ Tín vẫn luôn phủ một tầng mây đen. Dù sao, bất kể như thế nào thì Liên Thủ Tín vẫn quan tâm đến Chu thị.
Liên Mạn Nhi ngồi xuống, an ủi Liên Thủ Tín và Trương thị mấy câu. Lúc này, Ngũ lang cùng Tần Nhược Quyên đổi xong quần áo đã tới. Sau đó, Tiểu Thất cũng đến. Người một nhà đứng dậy, đi vào trong thôn.
Trên đường từ phủ thành về Tam Thập Lý Doanh Tử, Trương thị đã nói qua với Tần Nhược Quyên. Trong thôn bọn họ còn có các thúc bá ruột thịt như vậy, cũng nói đến chuyện đã ở riêng mấy năm trước. Vợ chồng son Ngũ lang và Tần Nhược Quyên trò chuyện thân mật, cũng có nói qua chuyện tình có liên quan với Tần Nhược Quyên. Vì vậy, lần này đến thăm Chu thị không cần phải nói thêm gì với Tần Nhược Quyên nữa cả.
Một đường vào thôn, Tần Nhược Quyên đi cùng Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi nhỏ giọng theo sát Tần Nhược Quyên nói chuyện, đi ngang qua nơi nào cũng đều giới thiệu một chút cho Tần Nhược Quyên.
“… Đó là con sông lớn nhất thôn, đừng xem hiện tại chỉ rộng có thế. Đến mùa hạ nước lên, có thể rộng gấp đôi bây giờ đấy.” Liên Mạn Nhi chỉ vào con sông nhỏ uốn quanh thôn mà nói với Tần Nhược Quyên.
Hôm nay trên mặt sông đóng băng dày đặc, có mấy đứa nhóc đang đùa giỡn quanh đấy.
“… Lão tứ tới rồi…” Chu thị kéo dài giọng nói, xem ra bà đã tỉnh táo lại.
Liên Thủ Tín và Trương thị đều nhanh chóng gọi nương. Chu thị cũng không lên tiếng. Dưới đất đã trải sẵn vài cái đệm, Liên Thủ Tín và Trương thị tiến lên trước hành lễ. Liên Mạn Nhi muốn hành lễ, Tưởng thị bên cạnh lại đỡ nàng lên. Hôm nay thân phận Liên Mạn Nhi đã không còn như xưa nữa.
“… Mới vừa rồi lão thái thái còn nhắc tới, nói sợ giảm phúc…” Tưởng thị cười nói.
Tiểu Thất tiến lên hành lễ xong, sau đó, Ngũ lang mang theo Tần Nhược Quyên hành lễ. Tưởng thị ở một bên đã sớm chuẩn bị một chén trà, để sau khi Tần Nhược Quyên hành lễ xong thì dâng trà cho Chu thị.
Chu thị ngồi đó, trong miệng ừm một tiếng nhưng cũng không đưa tay đón trà. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn, đã cảm thấy ánh mắt Chu thị mờ hơn trước kia rồi, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Lúc này Tưởng thị mới bước lên phía trước nghiêng người nhận trà trong tay Tần Nhược Quyên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Chu thị.
“Lão thái thái tuổi tác đã cao, có chút mơ hồ. Thời gian ngủ nhiều hơn lúc tỉnh táo.” Tưởng thị vừa cười vừa giải thích: “Mấy ngày qua người có nhắc, chắc vợ Ngũ lang sắp tới, lão nhân gia người rất cao hứng. Vì quá vui mừng mà tối qua mãi vẫn không ngủ được, lôi kéo chúng ta nói chuyện, kết quả ngày hôm nay, không có tinh thần.”
Tần Nhược Quyên cười đáp một tiếng, lại từ trong tay nha đầu đón lấy hai màu châm tuyến, như cũ cung kính tặng cho Chu thị. Chu thị vẫn không có phản ứng gì, vẫn là Tưởng thị đi qua nhận thay, đặt ở trước mặt Chu thị.
“… Bà nội, người nhìn xem, đường may này thật đẹp, là vợ Ngũ lang hiếu kính lão nhân gia người đó.” Tưởng thị lại ở bên tai Chu thị hơi lên giọng nói.
Hai con ngươi mờ mờ của Chu thị xoay lòng vòng, cuối cùng rơi vào trên hai màu châm tuyến. Sau đó, bà nhanh chóng vươn tay ra cầm hai màu châm tuyến lên, nâng lên trước mặt bắt đầu đánh giá. Đánh giá xong, lại ừm một tiếng cất châm tuyến ra sau lưng.