Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 1015 : Người có tình sẽ thành quyến thuộc
Ngày đăng: 17:02 18/04/20
Liên Mạn Nhi mở hộp gấm ra, chỉ thấy trên lớp đệm nhung màu xanh ngọc là một trang giấy, cũng không phải ngân phiếu gì. Liên Mạn Nhi không nhịn được mỉm cười, cũng đúng, dù Trầm Lục muốn tỏ thái độ với nàng, đưa tiền riêng cho nàng bảo quản thì cũng không hấp tấp đưa vào lúc này, còn đưa qua tay Ngũ Lang. Muốn đưa, cũng là lúc hai người thành thân, đích thân đưa cho nàng mới phải.
Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi liền nhìn trang giấy có chút quen thuộc trong hộp gấm. Liên Mạn Nhi không khỏi nhíu mày, sao có thể không quen mắt được. Đó chính là văn thư hai phần cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng Thuận Đức phường Liên gia, do đích thân nàng đưa cho Trầm Lục! Văn thư này, cứ đặt như vậy trong hộp gấm, y như lúc nàng đưa cho Trầm Lục.
Mấy năm nay, Trầm Lục vốn không hề động tới hai phần cổ phần danh nghĩa này. Lúc này lại trả về.
Liên Mạn Nhi nghĩ một chút, hiểu được ý của Trầm Lục. Nàng đóng nắp hộp gắm, trả lại cho Ngũ Lang.
“Ca, thứ này không phải Lục gia đưa cho muội, mà là cho huynh.” Liên Mạn Nhi cười nói với Ngũ Lang.
Vừa rồi Liên Mạn Nhi mở hộp gấm ra nhìn, cũng không giấu cả nhà. Nhưng mọi người dù có tò mò trong lòng thì đều cho rằng đây là vật Trầm Lục cho Liên Mạn Nhi, vì vậy ai cũng không tiến lên nhìn. Liên Mạn Nhi đưa lại hộp gấm cho Ngũ Lang như vậy, mọi người đều cảm thấy kì quái.
“Là thứ gì vậy, không phải đưa cho con mà là cho ca con?” Trương thị liền hỏi.
Ngũ Lang mở hộp gấm ra dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở đây, hắn vừa nhìn cũng hiểu rõ.
“Lục gia đưa lại cho ta cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng.” Ngũ Lang liền nói.
Cả nhà lập tức hiểu ngay. Mấy năm nay, dù Trầm Lục cầm văn thư cổ phần danh nghĩa này nhưng chưa từng lấy tiền từ Thuận Đức phường. Liên gia đưa tiền hoa hồng của cổ phần danh nghĩa qua, Trầm Lục cũng không nhận, chỉ bảo giữ lại ở cửa hàng, nói lúc nào hắn cần thì sẽ nói với Ngũ Lang.
Lúc này, hắn lại trả văn thư cổ phần danh nghĩa về. Cả nhà đều hiểu, từ trước tới giờ, Trầm Lục chưa từng muốn nhận vật này. Ngày ấy sở dĩ không từ chối Liên Mạn Nhi mà nhận văn thư cổ phần danh nghĩa là do muốn để họ yên lòng. Chỉ sợ, trong lòng Trầm Lục vốn đã muốn trả vật về chủ cũ.
Ngũ Lang cầm hộp gấm, thở dài. Từ trước tới giờ, Trầm Lục đối với bọn họ cũng có vài phần kính trọng, thật lòng đối đãi. Bất kể khi đó Trầm Lục có tính toán muốn kết hôn với Liên Mạn Nhi hay không, phần nhân tình này của Trầm Lục vô cùng sâu nặng.
“Từ khi Thuận Đức phường khai trương tới nay, Lục gia giúp đỡ không ít. Không có Lục gia, cũng không có Thuận Đức phường hôm nay.” Ngũ Lang liền nói.
Mấy người Liên Thủ Tín, Trương thị, Tiểu Thất đều gật đầu. Không chỉ có Thuận Đức phường ở phủ thành mà cả những chi nhánh ở châu phủ khác và kinh thành, nếu không có nhân mạch và sự âm thầm giúp đỡ của Trầm Lục thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy, cũng không thịnh vượng như ngày hôm nay.
“Lục gia trả lại cổ phần danh nghĩa này, chính là rất coi trọng chúng ta.” Liên Thủ Tín liền nói: “Nhưng cổ phần danh nghĩa này vẫn nên đưa cho Lục gia.”
Cho dù hôm nay Trầm Lục có là con rể của Liên gia thì cũng không thể sai bảo người ta làm việc không công.
“Đúng vậy.” Ngũ Lang cũng gật đầu, đóng nắp hộp gấm lại, đưa cho Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, muội cầm lấy, lúc xuất giá lại giao cho Lục gia.”
Liên Mạn Nhi cười không chịu nhận.
“Chàng đã tặng lại như vậy, cũng là một phần tâm ý của chàng. Ca, huynh cứ nhận đi. Chàng cũng không thiếu số tiền này.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Không thể nói như vậy.” Trương thị liền nói: “Lục gia làm như vậy là ý tốt của ngài ấy. Đưa lại là ý tốt của chúng ta. Hai huynh muội các con không cần đùn đẩy, mẹ và cha con quyết định, vật này, Mạn Nhi nhận đi.”
“Liên gia rất thương khuê nữ nha.”
“Người ta là Huyện chủ, cũng nên phô trương.”
Liên Mạn Nhi ngồi trong kiệu, nghe được tiếng khen ngợi lẫn với tiếng kèn trống của người bên ngoài, khóe miệng không khỏi cong lên. Tất cả mọi người còn không biết, trừ những thứ đồ bên ngoài này, trong các rương còn có vàng bạc nén dưới đáy hòm. Phía sau còn có mấy rương đựng đầy vàng bạc, ngoại trừ tiền sính lễ của Trầm Lục còn có một phần trong nhà cho nàng.
Trừ những thứ đó ra, Liên Mạn Nhi vuốt tay áo của mình. Trong tay áo của nàng có hai tờ văn thư cổ phần danh nghĩa. Một tờ là của Trầm Lục nàng mang về, một phần khác là cổ phần danh nghĩa của nàng trong số cổ phần của mấy huynh muội. Mà tờ văn thư của Trầm Lục, tất nhiên cũng là của nàng.
Liên Mạn Nhi đang cười đến vô cùng sung sướng thì cảm thấy kiệu đã đi chậm lại, tiếng pháo nổi lên phía trước, đã đến đại môn Trầm phủ. Được hỷ nương đỡ xuống khỏi kiệu hoa, một đoạn lụa đỏ bị nhét vào trong tay, Liên Mạn Nhi biết, ở đầu kia của tấm lụa đỏ là Trầm Lục. Dù không nhìn thấy mặt của Trầm Lục nhưng Liên Mạn Nhi vẫn có thể cảm thấy quanh người Trầm Lục tràn đầy không khí vui mừng.
Rốt cuộc có thể cưới người trong lòng vào cửa, sau này có thể sớm tối bên nhau, không phải chịu nỗi khổ tương tự, người vốn không bộc lộ tình cảm như Trầm Lục cũng phải biểu đạt qua sắc mặt vui mừng, như vậy cũng không phải chuyện kì quái.
Đi theo Trầm Lục vào hỉ đường, nghe được có người hô một tiếng đã đến giờ lành. Tiếp theo là giọng quen thuộc kêu to: “Nhất bái thiên địa…”
Là Lỗ tiên sinh.
Bây giờ Trầm Cẩn làm hoàng hậu, nàng biết mối quan hệ mật thiết của Lỗ tiên sinh và nhà Liên Mạn Nhi nên cố ý nói tốt trước mặt hoàng đế, phái Lỗ tiên sinh tới làm quan chủ hôn cho đám cưới của Liên Mạn Nhi và Trầm Lục.
Các đệ tử đắc ý một người đỗ cử nhân, cũng được hắn mai mối mà cưới hiền thê; một người dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã là tú tài, danh tiếng vang xa, có thể thấy tiền đồ vô lượng, Lỗ tiên sinh đắc ý không nói nên lời. Càng làm cho Lỗ tiên sinh cao hứng chính là, nữ đệ tử duy nhất hắn dạy là Liên Mạn Nhi, không thua kém chút nào so với các huynh đệ của nàng.
Có thể được ngự phong là Huyện chủ, một mặt là do công lao của Trầm Lục và Trầm Cẩn, nhưng nếu lúc trước không có công lao với nông nghiệp thì hoàng đế cũng không phong tước lớn như vậy. Bây giờ Liên Mạn Nhi lại có được một hôn sự như ý như thế, có thể nói là song hỷ lâm môn, tất nhiên Lỗ tiên sinh cao hứng thay cho nàng.
Lần này tới làm lễ quan, dù phải bôn ba đường dài thì Lỗ tiên sinh vẫn rấtvui mừng.
Đã bái thiên địa, lại bái cao đường, tiếp theo là phu thê giao bái. Lỗ tiên sinh hô một tiếng kết thúc buổi lễ, phía ngoài lại vang lên tiếng pháo.
Liên Mạn Nhi được mọi người vây quanh ra khỏi hỉ đường. Trầm Lục đứng đó không cử động, chờ lúc Liên Mạn Nhi đi qua người hắn, hắn giả vờ nghiêng người, len lén kéo kéo ống tay áo của Liên Mạn Nhi.
Dưới khăn voan, Liên Mạn Nhi nhận ra đó là tay của Trầm Lục, không khỏi đỏ mặt, lại có chút vội vàng bất an, nhưng lại lập tức ổn định. Nàng biết, đây là Trầm Lục nói với nàng, bảo nàng đừng lo lắng, hắn ở ngay đây. Trầm Lục là loại nam nhân nhìn như lạnh lùng nhưng thật ra lại rất chu đáo.
Liên Mạn Nhi cảm thấy rất may mắn, có thể gặp được người như Trầm Lục. Đương nhiên, Trầm Lục có thể gặp được nàng cũng là vô cùng may mắn.
Ồn ào náo động tan đi, ánh nến đỏ dao động, khăn voan được nhấc lên, Liên Mạn Nhi từ từ ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy trong mắt Trầm Lục tràn đầy thâm tình và vui sướng, mọi xấu hổ và căng thẳng trong lòng nàng đều tiêu tan.
Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục, cười vô cùng hạnh phúc.HOÀNPS: Buổi tiệc nào cũng đến lúc tàn, vậy là câu chuyện của nàng Mạn Nhi đã khép lại. TVNL rất cảm ơn các bạn đã kiên trì ủng hộ nhà đến bây giờ.
Đến chương cuối này ta rất tiếc nuối, dù rất vui vì có thể hoàn thành được 1015 chương truyện, nhưng phải kết thúc nó như thể phải tiễn một đứa con gái đi lấy chồng, thật không nỡ chút nào.
Các bạn hãy đón đọc các chương phiên ngoại tiếp theo của truyện nhé!