Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1018 : Phiên ngoại 3

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Đối với cục thịt mập mạp này, Trầm Lục yêu thương từ tận đáy lòng. Hắn luôn cho rằng, đứa nhỏ này càng nhìn càng thấy giống Liên Mạn Nhi. Có một lần, trong lúc vô tình hắn đã nói như vậy với Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lại hoàn toàn không đồng ý. Liên Mạn Nhi nói nàng khi còn bé làm sao mập được như vậy. Hơn nữa, bộ dạng tròn vo như vậy, căn bản còn chưa phát triển, sao có thể nhìn ra là giống nàng chứ.



Trầm Lục không phản bác Liên Mạn Nhi, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ vững ý kiến của mình. Lúc này đây, cục thịt này đang đại náo thiên cung ở trong lòng hắn, hắn lại không thể thật sự tức giận với con, hết cách, đành phải xoay người con trai lại, để cho bé dựa lưng ngồi trong lòng mình.



Như vậy, tiểu gia hỏa mới không thể túm những thứ đồ trên người cha mình. Tiểu gia hỏa đạp đạp đôi chân mập mạp ngắn cũn, hai nắm tay huơ huơ về phía trước, đôi mắt tròn xoe liền sáng lên. Bé đã nhìn thấy ở phía đối diện mẹ đang đút cho ca ca ăn gì đó!



Chuyện ăn uống này sao có thể thiếu bé được!



“Mam… Ma…” Cục thịt ngọ ngoạy bò ra khỏi lòng Trầm Lục, bò đến trên giường gạch, hì hà hì hục rất nhanh đã bò tới bên cạnh Liên Mạn Nhi, trong miệng a a gọi mẹ, khóe miệng lại có nước dãi chảy ra.



“Mèo con tham ăn…” Liên Mạn Nhi thấy con trai nhỏ tới, bất đắc dĩ cười nói.



Tiểu gia hỏa còn chưa bò tới bên cạnh Liên Mạn Nhi, trước hết đụng phải ca ca Tiểu Kỳ Lân Nhi của bé. Tiểu gia hỏa không hề khách khí, dứt khoát bò qua đùi Tiểu Kỳ Lân Nhi. Tiểu Kỳ Lân Nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã rất ra dáng làm ca ca. Bé đưa tay muốn ôm đệ đệ, chỉ tiếc đệ đệ này trong mắt chỉ có thức ăn, giãy khỏi Tiểu Kỳ Lân Nhi, bò thẳng tới chỗ Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi đặt quả lựu đang cầm trên lên bàn, vươn tay ra ôm lấy con trai nhỏ đang bò về phía này. Mặc dù lựu rất ngon, nhưng không thể cho đứa bé còn nhỏ như Bàn Bàn ăn bởi vì bé còn chưa ăn được. Ngay cả Tiểu Kỳ Lân Nhi lớn hơn Bàn Bàn hai tuổi, Liên Mạn Nhi chỉ dám cẩn thận cho bé ăn từng chút một.



Tiểu Bàn Bàn bị Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực, không thấy Liên Mạn Nhi đút cho bé đồ ăn ngon, tiểu gia hỏa bất mãn kêu hai tiếng, rồi vươn tay về phía bàn, muốn tự mình cầm lấy quả lựu để ăn.



Liên Mạn Nhi cầm một quả lựu còn nguyên lên, đưa cho con trai nhỏ. Tiểu gia hỏa rất phấn khích, tay của bé nhỏ quá, quả lựu lại lớn, chỉ có thể dùng hai tay để ôm quả lựu. Ôm được rồi, liền muốn đưa vào trong miệng.
Phải nói không chỉ không phải là chuyện quá tệ. Chuyện này so với giấc mộng của nàng còn đẹp đẽ hơn rất nhiều.



Hai người tay nắm lấy tay, rất lâu không nói gì. Trong không khí, tựa như tràn ngập bong bóng màu hồng phấn. Hai người thành thân mấy năm, đã có hai mặt con, nhưng vẫn thường xuyên duy trì được không khí lãng mạn, ấm áp như thế này. Không cần quá nhiều lời, tất cả đều không cần phải nói ra.



Lúc này chợt có tiếng rèm cửa vang lên, tiểu nha đầu bưng một khay đi đến, trên khay là hai chén ngọc trắng trong suốt, trong chén là nước lựu màu đỏ tươi.



“Kỳ Lân Nhi, tới đây uống nước nào.” Liên Mạn Nhi gọi con trai lớn, đồng thời cầm lấy một chén nước lựu ở trên khay nếm thử trước xem thế nào rồi mới đưa cho con lớn.



Tiểu Kỳ Lân Nhi tự mình bưng chén nước lựu lên uống, Liên Mạn Nhi lại bế con trai nhỏ lên, lấy một chiếc muỗng nhỏ múc nước lựu, đút từng muỗng từng muỗng cho con trai nhỏ uống.



Bánh bao nhỏ mặc dù rất có phong cách ăn hàng (chỉ người thích ăn uống), nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, vừa rồi lúc mới tỉnh dậy đã uống no sữa, mặc dù nước lựu dễ uống, Liên Mạn Nhi cũng không dám cho bé uống nhiều. Đút được non nửa chén, Liên Mạn Nhi liền để cục thịt đi chơi với Tiểu Kỳ Lân Nhi, vừa thản nhiên cầm chén nước lựu mà con trai nhỏ uống còn dư lại hơn phân nửa đưa cho Trầm Lục.



Trầm Lục nhận lấy, không hề phàn nàn nửa tiếng liền uống sạch. Loại chuyện ăn đồ còn dư lại của người khác, tất nhiên là chuyện không bao giờ xảy ra với Trầm Lục. Thế nhưng, kể từ khi có con trai, rất nhiều chuyện liền có lần đầu tiên. Trầm Lục chẳng những không oán thán nửa lời, mà còn rất vui vẻ nhận lấy.



“… Chàng xem gần đây có thể dành ra một chút thời gian không?!” thấy Trầm Lục uống nước lựu, Liên Mạn Nhi liền cười thương lượng với Trầm Lục: “Chờ Tiểu Thất và Tiểu Cửu trở lại, chúng ta cùng về thăm thôn một chuyến nhé? Đã hơn nửa năm rồi ta chưa về đó, thật sự thấy rất nhớ. Cha mẹ gửi thư đến, cũng nói nhớ chúng ta, nhớ cháu ngoại nữa.”



“Được!” Trầm Lục khẽ gật đầu, gần đây mặc dù bận rộn, nhưng Liên Mạn Nhi đã muốn hắn cùng về nhà mẹ đẻ thì nhất định phải dành ra một chút thời gian.