Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1021 : Phiên ngoại 6

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Tiểu Thất đã về, Liên Mạn Nhi liền lập tức bắt tay vào sắp xếp chuyện về Tam Thập Lý Doanh Tử thăm cha mẹ. Bởi vì đã lên kế hoạch từ sớm, công sự của Trầm Lục và việc nhà của Liên Mạn Nhi đã sớm xử lý xong. Liên Mạn Nhi báo ngày lên đường cho Tiểu Thất. Hôm nay ăn điểm tâm xong, hai vợ chồng từ biệt mọi người trong Trầm gia, mang theo hai đứa bé, cùng Tiểu Thất đi về hướng Tam Thập Lý Doanh Tử .



Liên Mạn Nhi vẫn ngồi trên cỗ xe ngựa theo quy cách huyện chủ kia của mình, xe ngựa này hết sức rộng rãi, thoải mái, mang theo hai đứa bé ngồi vào bên trong cũng không thấy bất tiện. Trời thu mát mẻ, Trầm Lục và Tiểu Thất cưỡi ngựa đi phía trước xe ngựa. Tranh thủ lúc mặt trời còn chưa nắng gắt, Trầm Lục liền bế Tiểu Kỳ Lân Nhi lên cưỡi ngựa cùng. Tiểu gia hỏa vô cùng thích thú.



Mặc dù Tiểu Kỳ Lân Nhi mới ba tuổi, nhưng mấy thứ đồ chơi trẻ con không thể thỏa mãn bé. Có lẽ thật sự là di truyền, hoặc cũng có thể là Trầm Lục cố ý hướng dẫn, dù tuổi còn nhỏ, Tiểu Kỳ Lân Nhi đã thích vung kiếm múa đao, bé cũng rất thích ngựa. Mấy người Trầm Lục, Tiểu Thất, Trầm Cửu đều đã làm ngựa cho bé cưỡi.



Bây giờ có thể cưỡi ngựa thật, Tiểu Kỳ Lân Nhi thích thú cười ngoác đến tận mang tai.



“Chờ con lớn thêm chút nữa, phụ thân sẽ chọn cho con một chú ngựa con khỏe mạnh, dạy con cỡi ngựa.” Trầm Lục thấy Tiểu Kỳ Lân Nhi không sợ ngựa, ngồi trên lưng ngựa còn vui vẻ như vậy, cảm thấy không hổ là con trai mình, vì vậy vô cùng vui mừng, hứa hẹn với con trai.



“Phụ thân nói phải giữ lời nha” Tiểu Kỳ Lân Nhi rất phấn khích, lập tức lớn tiếng nói, lại quay sang vẫy tay với Tiểu Thất: “Cậu út, cậu đứng ra bảo đảm cho cháu nhé?”



“Còn biết cả bảo đảm cơ đấy” Tiểu Thất ngồi trên ngựa không ngừng cười. Tiểu Kỳ Lân Nhi không nhờ hắn làm chứng, mà lại bảo hắn đứng ra bảo đảm, chút cẩn thận này của tiểu gia hỏa đương nhiên không thể gạt được Tiểu Thất. “Chỉ giỏi học theo mẹ cháu thôi. Được rồi, cậu út đảm bảo với cháu. Đến lúc đó cha cháu không cho cháu, cậu út sẽ cho.”



“Sao nào, không tin phụ thân của con sao?” Trầm Lục cố ý nghiêm mặt, hỏi Tiểu Kỳ Lân Nhi: “Có khi nào phụ thân nói mà không giữ lời chưa?”



Trầm Lục thật sự rất chú ý đến phương diện này. Hắn luôn cố gắng để trở thành một người phụ thân có uy tín, nói được làm được. Dù là trước mặt con trai mới chỉ mấy tuổi, cũng không dễ dàng đồng ý, mà một khi đã đồng ý sẽ không nuốt lời.



“Không phải…” Tiểu Kỳ Lân Nhi ngồi trong ngực Trầm Lục, mấp máy miệng, mấy ngón tay đan vào với nhau, rồi hai mắt vụt sáng nhìn cậu út của bé.



“Đệ hiểu ý của Tiểu Kỳ Lân Nhi.” Tiểu Thất bị cháu trai nhìn như vậy, không khỏi mềm lòng, vội vàng giải vây cho cháu trai: “Cha nhất định sẽ cho cháu một con ngựa con, đến lúc đó cậu út lại cho cháu thêm một con nữa, đảm bảo không hề kém con ngựa mà cha cháu cho.”



Việc buôn bán của Liên gia đang ngày càng phát triển, Tiểu Thất lại giao du rất rộng, muốn kiếm một con ngựa tốt không phải là việc khó.
Trương thị trách Liên Mạn Nhi mấy câu như vậy, thật ra nghĩ một đằng nói một nẻo, hai cháu ngoại đều tới, bà vui còn không kịp, mấy câu trách móc đó sao có thể coi là thật, chẳng qua chỉ là những lời thân mật của hai mẹ con thôi.



“Tiểu Viễn, tới chào cô, dượng của con đi nào…” Liên Thủ Tín vội quay sang bên cạnh nói.



Tiểu Thất hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị xong, liền bế đứa bé đứng phía sau hai ông bà lên, vừa bảo đứa bé gọi thúc thúc, vừa thơm lên mặt khiến đứa bé cười khanh khách, không ngừng né tránh.



Đứa bé này nhìn xấp xỉ với Tiểu Kỳ Lân Nhi, trên người mặc cẩm bào màu xanh nhạt, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, chính là con trai đầu lòng của Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên, tên là Liên Kỷ Viễn. Năm đó Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi lần lượt thành thân, đầu tiên là Tần Nhược Quyên có tin vui, không lâu sau Liên Mạn Nhi cũng có hỉ mạch. Hai cô tẩu trước sau sinh con, Tiểu Kỷ Viễn cùng tuổi với Tiểu Kỳ Lân Nhi, so ngày sinh thì lớn hơn Tiểu Kỳ Lân Nhi hai tháng.



Tiểu Thất nghe thấy Liên Thủ Tín và Trương thị gọi, vội bế Tiểu Kỷ Viễn qua đó. Tiểu Kỷ Viễn được Tiểu Thất đặt xuống đất, cũng quy củ hành lễ với Trầm Lục và Liên Mạn Nhi.



“Ngoan quá” Liên Mạn Nhi vội bế Tiểu Kỷ Viễn lên: “Hình như là cao hơn, nặng hơn rồi đấy.”



Nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị càng thêm rạng rỡ mặt mày, Tiểu Kỷ Viễn cũng vui vẻ đến gương mặt đỏ bừng.



“Đến gặp đệ đệ Tiểu Kỳ Lân Nhi và đệ đệ Bàn Bàn của cháu này.” Liên Mạn Nhi bế Tiểu Kỷ Viễn một lát, rồi để bé xuống, đứng chung một chỗ với Tiểu Kỳ Lân Nhi.



Hai đứa bé cũng hành lễ với nhau giống như người lớn, Tiểu Kỷ Viễn còn sờ sờ cái tay mập mạp của cục bột đang được Trương thị ôm trong ngực, thân thiết gọi Bàn Bàn đệ đệ.



“Tỷ tỷ với tỷ phu các con cũng tới đấy.” Liên Thủ Tín nói với Trầm Lục và Liên Mạn Nhi.



Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi dắt tay Đại Bảo, cười tiến lên đón.