Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 112 : Trở ngại

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, nhìn rõ ràng hai người đi đến, một

người trong đó đúng là Liên Thủ Nghĩa. Nàng lúc này mới nhớ tới, cậu em

vợ Hà lão lục của Liên Thủ Nghĩa là ngụ ở tây thôn, người bên cạnh kia

xem ra đúng là hắn.



Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục lúc này đã đi tới rồi, cách vài bước

xa, Liên Mạn Nhi đã ngửi thấy trên người bọn họ toàn mùi rượu.



“Lão Tứ, ngươi muốn mua đất à?” Sau vài câu chào hỏi nhau, Liên Thủ

Nghĩa nhìn Ngô Ngọc Quý, lại nhìn bên cạnh có xe ngựa đang chờ, liền hỏi Liên Thủ Tín. Hắn có chút không tin Liên Thủ Tín có thể mua đất, nhưng Ngô Ngọc Quý là người môi giới, Liên Thủ Tín hiển nhiên là mướn xe ngựa tới nơi này xem đất.



Mua đất là một chuyện lớn, tự nhiên là lừa không được người. Bất quá, nếu có thể sau khi mua xong rồi mới cho những người khác ở Liên gia

biết mới là tốt nhất. Liên Thủ Tín rất hiểu rõ tính tình nhị ca hắn,

lo lắng nếu nói thật không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng hắn từ

trước vẫn là quen tính thành thật, phủ nhận mà nói liền nói không nên

lời.



“Liên Tứ đệ là tới tùy tiện nhìn xem thôi.” Ngô Ngọc Quý là người có

kinh nghiệm, nhìn tính tình hai huynh đệ Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ

Tín, liền ở bên cạnh pha trò nói.



“Đúng vậy a.” Liên Thủ Tín gặp Ngô Ngọc Quý nói như vậy, cũng tiếp

đón câu chuyện, “Cha đáp ứng cho chúng ta một năm lương thực, đến sang

năm, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Vài mẫu kia sợ là

không đủ ăn.”



“Ngươi đây là muốn mua đất a.” Liên Thủ Nghĩa chằm chằm nhìn vào mặt Liên Thủ Tín, nói.



Liên Mạn Nhi xoa trán, Liên Thủ Tín thật sự không biết nói dối.



“Lão Tứ, ngươi cùng nhị ca nói xem, ngươi lấy tiền từ đâu ra vậy?” Liên Thủ Nghĩa liền đến gần Liên Thủ Tín, hỏi.



“Đây không phải đất nhà Hà lão cửu gia đấy ư, a, ta nhớ ra.” Hà lão

lục đột nhiên ở bên cạnh nói.”Hà lão cửu thua bạc cá cược, muốn bán 30

mẫu đất, giống như là cái miếng này. 30 mẫu đất a, thế nào cũng phải

đáng một trăm lượng bạc.”



Hà lão lục nói xong, liền nhìn Liên Thủ Tín từ trên xuống dưới.



Nghe nói đến một trăm lượng bạc, con mắt Liên Thủ Nghĩa lập tức sáng, ngay tại trên người Liên Thủ Tín quét tới quét lui, sau đó lại nhìn

Liên Mạn Nhi mấy cái, tựa hồ là đang nhìn bọn họ xem có phải có một trăm lượng bạc trên người không.




Thông qua Ngô Ngọc Xương, chuyện của Liên gia hắn cũng biết một ít, nên mới hỏi như vậy.



“Cha, hai miếng đất ở Triệu gia thôn cùng tây thôn, miếng nào có thể mua?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín.



Ngô Ngọc Quý ở bên cạnh nhìn mặt mà nói chuyện, hắn phát hiện, Liên

Mạn Nhi tuy chỉ là một tiểu cô nương chưa lưu đầu (chải tóc), nhưng lời

nói ra lại có sức nặng quan trọng. Thậm chí có thể nói tuy Liên Thủ

Tín đứng đầu một nhà nhưng chân chính quyết định chính là Liên Mạn Nhi.

Ngô Ngọc Quý trong nội tâm không khỏi có chút kinh ngạc. Bất quá hắn

cũng có chút ít cao hứng, Liên Mạn Nhi nói như vậy, tự nhiên là quyết

định chủ ý muốn mua đất, vậy một chuyến này hắn chạy đi không uổng phí.



“Miếng đất kia của Triệu gia thôn.” Liên Thủ Tín không chút nghĩ ngợi nói.



Hai khối đất so sánh với nhau, cân nhắc đến vấn đề giá cả, cấu tạo

và tính chất của đất đai khác biệt không lớn lắm, nhưng mảnh đất kia ở

Triệu gia thôn cách nhà bọn họ gần hơn, lại có nguồn nước ngay đó.



“Liên Tứ đệ thật tinh mắt.” Ngô Ngọc Quý lập tức cười nói.



“Ngô Tam thúc, chúng ta hôm nay có thể mua liền hay không?” Liên Mạn

Nhi lại hỏi Ngô Ngọc Quý. Nàng muốn cố gắng đem đất mua luôn, miễn cho

sau này phát sinh nhiều chuyện.



“Có thể.” Ngô Ngọc Quý một ngụm nhận lời, “Triệu gia cũng muốn bán

gấp, nhưng mà, nhà hắn muốn tiền mặt. Chín mươi lăm lượng bạc, nếu thiếu sợ là không bán cho.”



Đã có tám mươi lượng tiền bán công thức làm đậu phộng hương tỏi, còn cần mười lăm lượng bạc nữa.



“Cha, người cùng Ngô Tam thúc đi xem trước, con về nhà tìm nương lấy tiền.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



Đến của thôn Tam Thập Lý doanh tử, Liên Mạn Nhi để cho xe ngựa dừng lại.



“Mạn Nhi…” Liên Thủ Tín cũng nhảy xuống xe ngựa theo, hắn có chút

chần chờ, dù sao chín mươi lăm lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ,

có thể nói, đây là lần đầu tiên trong đời hắn mới thấy, cũng chưa từng

chi tiêu nhiều như vậy.



“Cha, ngươi quên rồi à, ta còn có bạc Thẩm gia cho.” Liên Mạn Nhi cho rằng Liên Thủ Tín là sợ bạc không đủ, nhỏ giọng nói.



“Mạn Nhi, việc này có thể kêu gia con đến xem hay không?”