Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 137 : Giao dịch lớn
Ngày đăng: 16:46 18/04/20
Edit: Đào Lệ Quyên
Beta: Sakura
“Là ai tìm chúng ta?” Hơn nữa nghe thanh âm tựa hồ còn có chút quen tai.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền vội vàng đi đến cửa lớn, hướng ra
phía ngoài nhìn lại. Thấy ngoài cửa ngừng một chiếc xe ngựa, đứng bên
cạnh đấy là hai người, Vũ chưởng quỹ của Duyệt Lai tửu lâu và một cái
tiểu nhị.
“Vũ chưởng quỹ? Tại sao thúc đến đây, là tìm chúng ta sao?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Là Tam cô nương, thật tốt quá, không có đến nhầm ” Vũ chưởng quỹ cười nói.
“Vũ chưởng quỹ, mời vào nhà nói chuyện a.” Liên Mạn Nhi thỉnh Vũ
chưởng quỹ hướng trong phòng, một mặt lại để cho Tiểu Thất đi báo cho
Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Không cần gọi, Liên Thủ Tín cùng Trương thị trong phòng cũng nghe thấy tiếng Vũ chưởng quỹ, liền ra đón.
“Vũ chưởng quỹ, nếu là có chuyện gì, để cho tiểu nhị báo tin đến là
được, sao phải mất công đi đường xa đến đây” Liên Thủ Tín khách khí nói, rồi đưa Vũ chưởng quỹ lĩnh đi vào trong nhà.
Trương thị tươi cười rạng rỡ thu xếp đãi khách.
“Vũ chưởng quỹ hút thuốc không?” Trương thị trước đem thuốc lá rời lấy ra, đặt ở bên người Vũ chưởng quỹ.
Vũ chưởng quỹ bình thường cũng thích hút thuốc, đúng lúc này lại khoát tay áo.
“Mời thúc uống nước a.” Liên Mạn Nhi bưng một chén chè hãm cùng mận
ngâm đường đưa lên. Như nhà các nàng nông dân, đối với nam khách tới
chơi, bình thường đều là mời thuốc lá rời. Nông thôn người ta cũng không có thói quen uống trà, cũng không thói quen dùng nước trà đãi khách.
Như Liên Mạn Nhi như vậy, mang nước chè đến chiêu đãi, đã xem như rất
long trọng rồi.
Vũ chưởng quỹ ngồi ở giường nhìn mọi nơi đánh giá một phen, phòng tuy là cũ, bài trí cũng đơn giản, nhưng cũng thu thập rất gọn gàng, sạch
sẽ. Hắn đối với người nhà này rất ấn tượng — cần cù, lưu loát, sạch sẽ
tương xứng, trong long âm thầm gật đầu. Liên gia tuy cũng không giàu có, nhưng xem độ sạch sẽ, còn có cách người lớn trẻ nhỏ đối nhân xử thế
cũng coi là rất tốt.
“Vũ chưởng quỹ đi từ xa tới. Là có chuyện gì?” Khách sáo hai câu, Liên Thủ Tín lại hỏi.
Liên Mạn Nhi đứng ở bên cạnh, cũng nhìn Vũ chưởng quỹ. Trong lòng
nàng vững tin. Vũ chưởng quỹ đến nhà nàng, nhất định là có chuyện trọng
“Các cửa hàng phân bố rất rộng, không cần các ngươi phải đưa.” Vũ
chưởng quỹ nói, “Như vậy, các ngươi ba ngày đưa dưa một lần, mỗi lần đưa 1500 cân, đưa tập trung hết đến Duyệt Lai quán rượu, mỗi lần giao hàng thanh toán tiền luôn, được chứ?” Về phần giao hàng cho quán rượu hiệu
ăn khác của Vũ Trọng Liêm, liền do bên Vũ chưởng quỹ phụ trách.
Liên gia đối với an bài như vậy đều không có ý kiến, mọi người bàn
bạc xong, trước hết đem dưa chua thay Vũ chưởng quỹ chất lên xe, nói ba
ngày sau giao hàng sẽ thanh toán một thể.
Tiễn Vũ chưởng quỹ, người một nhà trở lại trong phòng ngồi xuống, tất cả mọi người rất kích động. Nhất là Liên Thủ Tín.
“Việc này ta là đáp ứng rồi, nhưng chỉ ba ngày mà làm 1500 cân dưa
chua, chúng ta mỗi người mọc thêm mấy cái tay ra cũng làm không xuể ah.” Liên Thủ Tín nói.
“Còn có cải trắng.” Trương thị cũng có chút nhíu lông mày nói, ”
trong vườn trồng cải trắng nhiều, ông nội đã đáp ứng cho chúng ta ăn.
Chúng ta dựa vào đó đem yêm dưa chua bán, lâu ngày, bà nội, còn có Đại
bá, Nhị bá bên kia sẽ biết chuyện. Chúng taa hiện tại muốn yêm chút ít,
cho dù không có ai nói gì, thì cải trắng kia cũng không đủ.”
“Ngươi xem trong lòng ngươi cũng không chắc, sao ban nãy còn đáp ứng nhanh như vậy?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.
“Ta là trong lòng không chắc, nhưng biện pháp đều có thể nghĩ ra
được.” Trương thị lên đường, “Ta đã nghĩ, đây là một mối hàng lớn, ta đã đáp ứng, nếu thất bại xử lý thế nào? Ta muốn kiếm số tiền kia.”
Trương thị nói xong, nhìn nhìn mấy đứa con gái.
“Hoa Nhi cuối cùng gả ra ngoài rồi, cái khoản nợ mấy trăm lượng bạc
kia , ta cũng không cần quan tâm. Đại bá làm quan cũng là chuyện sớm
muộn, ta cũng không nên quá hy vong… . Chi Nhi nhà ta cũng lớn rồi,
chừng hai năm nữa sẽ xuất giá, sau đó là Ngũ Lang muốn cưới vợ… , hai ta thế nào cũng được, nhưng không thể lại thiệt thòi con gái cùng con trai của ta. Ta còn cần dùng tiền nhiều hơn nữa kia, cho dù mệt mỏi thế nào, tiền này ta cũng phải kiếm về.”
“Ngươi nói rất đúng.” Liên Thủ Tín nói, “Cái này là món lời thấy rõ rồi, ta dù thế nào cũng phải làm.”
Thế nhưng làm như thế nào đây?
“Cha, mẹ, việc này vài ngày trước, con đã bắt đầu suy nghĩ.” Liên Mạn Nhi chặn lại nói, “Cải trắng thì dễ thôi, cải trắng nhà ta không đủ
dùng, vậy thì đi mua a.”
“Mua?”
“Đúng, chúng ta thu mua cải trắng trong thôn.”