Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 171 : Quán cơm nhỏ

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Đào Lệ Quyên

Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi không có kinh nghiệm mở quán cơm, nên phải vừa làm vừa

tính. Bất quá nàng biết rằng, phải xác định rõ chuyện trọng yếu nhất.



“Ta nên bán cái gì đây?” Ngũ Lang hỏi.



“Bán hàng ăn là tốt nhất.” Liên Mạn Nhi nói. Ngũ Lang hỏi điều đó, đúng là cần xác định mục tiêu mở quán.



Tiểu Bình nói những người làm việc trên núi chỉ được cấp một bữa cơm

trưa. Buổi tối tan tầm về, những người kia phải tự đi ăn cơm, cho nên

nhu cầu ăn cơm là rất nhiều. Trên núi yêu cầu bắt đầu làm việc sớm, nếu

như Liên gia gần ngay dưới chân núi, bán những món ăn đơn giản thuận

tiện, vậy hẳn là có người mua.Tiểu Bình cũng đã nói, những ngày này,

sáng sớm là thời điểm mọi người đến lấy nước trong miếu nhiều nhất.



Hơn nữa, bọn họ vừa mới bắt đầu khai mở quán cơm nhỏ, tốt nhất là làm từ những thứ đơn giản phổ biến. Đương nhiên, điều này cũng không có

nghĩa là bọn hắn về sau không thể mở rộng kinh doanh.



“Ta cũng là nghĩ như vậy.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều gật đầu.

Bọn họ đều là người cẩn thận, đều đã cân nhắc kỹ, cảm thấy bán hàng ăn, lợi nhuận chắc chắn không lớn như kinh doanh quán rượu, nhưng là việc

bọn họ trước mắt có thể có nắm chắc làm được.



“Chúng ta mở hàng ăn, là dựa theo nhu cầu của mọi người?” Liên Mạn Nhi nói.



Đem phạm vi kinh doanh thu nhỏ lại chỉ bán đồ ăn, nhưng là cụ thể bán cái gì, vẫn là cần bàn bạc một phen.



Chỉ có đón ý nhu cầu của mọi người, mới có thể kiếm được tiền. Bọn

hắn muốn hướng đến đối tượng khách hàng, trước mắt mà nói, là những

người làm việc trên núi. Liên Mạn Nhi xem xét tình hình, có thể thấy

những người làm việc trên núi chia làm 2 nhóm. Một nhóm người là loại là có tiền, những người này ưa thích ăn trên thị trấn. Bọn họ ăn bình

thường là bánh bao nhân thịt, bánh quẩy, bánh rán, hoặc là mì sợi canh

thịt, một bữa cơm, tốn hao đại khái trên dưới mười văn tiền.



Nhóm còn lại là những người ít tiền nên ăn uống khá tiết kiệm. Bọn

họ thường mang theo lương khô ăn. Sau đó xin người ta lấy một chén nước ấm uống.



So sánh hai nhóm người, nhóm sau số lượng có vẻ nhiều hơn một ít.


hàng Trần Ký, mỗi một cái là hai văn tiền.” Liên Mạn Nhi nói, tính toán

ra, súp bánh bao của nhà nàng bất quá là thêm một phần mới mẻ, trình tự làm việc, thành phẩm bên trên cũng không thể so với bánh bao nhân thịt

của nhà Trần Ký, nếu bán bằng giá với nhà Trần Ký, mà so với nhà Trần Ký ăn ngon hơn, như vậy đã khả năng hấp dẫn đến khách nhân, cũng có thể

kiếm được tiền.



Lợi nhuận của súp bánh bao, nếu so với tam hòa diện đích màn đầu, canh xương cùng bát cháo rõ ràng cao hơn



Muốn tạo được danh tiếng, thu hút được nhiều khách, cần phải có thời

gian, cho nên Liên Mạn Nhi ngay từ đầu chỉ tính toán làm một vỉ bánh bao nhân thịt.



Người một nhà lại bàn bạc một phen, cuối cùng nhất trí với ý kiền của Liên Mạn Nhi.



“Cửa hàng ăn nhà ta nên khai trương vào ngày nào thì tốt nhỉ?” Liên Thủ Tín hỏi.



“Càng sớm càng tốt, ngày mai luôn đi.” Tiểu Thất sốt sắng nói. Ở

trong mắt hắn xem ra, sớm một ngày khai trương, là sớm một ngày kiếm

tiền.



“Mở hàng ăn không giống với mở xưởng dưa chua, cái này cần phải tính toán kỹ càng, chọn ngày lành.” Liên Thủ Tín nói.



Liên Mạn Nhi cũng muốn cửa hàng sớm khai trương, nhưng là nàng cũng

hiểu rõ, không chỉ là thời đại này, chính là ở kiếp trước của nàng, cửa

hàng khai trương cũng là chú ý chọn ngày lành đẹp trời.



“Ngày mai khai trương quá vội, nhà ta còn có nhiều đồ đạc cần mua.”

Liên Mạn Nhi nói. Nói thí dụ như trước phải lên trên thị trấn, cùng

Trương đồ tể thương lượng tốt mỗi ngày cần bao nhiêu xương heo cùng thịt heo, còn phải đi cửa hàng lương thực mua nguyên liệu, dưa chua cùng cải trắng trong nhà còn có một chút, tạm thời không cần mua.



“… Trong cửa hàng thì bàn, ghế, bát đũa gì đấy, cái này cũng phải đặt mua a.” Liên Mạn Nhi nói, “Còn vị trí đặt cửa hàng nữa…”



Xung quanh miếu Thổ địa thì vị trí phù hợp nhất là mấy gian phòng

ngoài của miếu, nếu vì mở cửa tiệm mà xây nhà thì rất tốn thời gian.



“Phải đi mua nguyên liệu a.” Liên Thủ Tín trên mặt lộ ra ý cười, “Vừa rồi cha mẹ không phải đã đi sang miếu xem trước sao, vị trí mở cửa

tiệm cha mẹ đã chọn xong rồi.”



“… Ngươi đến nhà của ta là khách mà, để cho ta mang đi.” tiếng Liên Diệp nhi vang lên ngoài sân.