Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 173 : Khai trương đại cát

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Đào Lệ Quyên

Beta: Sakura

Sư phụ Thiện xa là một lão hòa thượng dáng người thấp bé, mặt mũi hiền lành, tiếng nói không cao, ngữ khí hòa hoãn.



“Một năm ah, không phải là quá dài? Thủ tín ah, cái phòng kia ngươi

không thuê thì cũng không có ai dùng. Ngươi muốn thuê bao lâu cũng

được.”



Lão hòa thượng nói như vậy, chính là không phản đối.



” Trên hiệp ước cứ ghi như vậy, thời gian thuê là một năm.” Liên Mạn

Nhi nói, “Chúng ta giao trước hai tháng tiền thuê, về sau trả tiền hàng

tháng.”



“Không gấp, không gấp.” Thiện Xa ha ha cười nói.



“Vậy trước tiên viết hợp đồng a.” Ngũ Lang đem giấy và bút mực để sẵn trên mặt bàn.



“Đúng vậy ” Trương thị nóng vội, “Sư phụ Thiện Xa, hợp đồng viết

xong, chúng ta đi nhìn xem phòng ở, cũng tiện dọn dẹp một chút, chúng ta ý định khai trương vào ngày mai.”



“Quê nhà hương thân, hợp đồng ghi hay không ghi đều được, ta tin các

ngươi.” Thiện Xa nói. Tuy là hòa thượng, nhưng lão không tự xưng lão

nạp. Xem ra Tiểu Bình không giống hòa thượng, chắc là có ẩn tình, Liên

Mạn Nhi nghĩ.



“Giấy bút đều lấy ra rồi, vậy thì ghi a.” Liên Thủ Tín nói. Hắn làm

mấy vụ làm ăn, đã thành thói quen dùng hiệp ước, hợp đồng để bảo đảm hòa ước song phương.



Vậy hợp đồng do ai ghi đây? Liên Mạn Nhi ánh mắt chuyển hướng Ngũ

Lang, Ngũ Lang mặt đỏ lên. Tuy hắn rất cố gắng, nhưng mới học viết chữ

một thời gian quá ngắn, ghi hiệp ước, hợp đồng không được. Liên Mạn Nhi

lại đưa mắt nhìn sang Thiện xa.



“Ta không quen viết mấy cái này” Thiện xa khoát tay áo, “Đại ca ngươi ở nhà không? Ah, không ở nhà. Vậy hãy để cho phụ thân ngươi đến ghi a.”



Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, Liên lão gia tử xác thực là người thích hợp.

Mặc dù bọn họ có thể tìm được người khác ghi hợp đồng. Nhưng là không

thỉnh Liên lão gia tử trình diện, người ngoài biết được, sợ là sẽ có lời ra tiếng vào.
không có hai chữ mê tín, hơn nữa cũng sắp sửa đem chuyện này quên sạch

sẽ.



Liên Thủ Tín lại cùng Trương thị bàn bạc việc chuẩn bị đồ ăn .



“E rằng chuẩn bị không kịp.” Trương thị nói.



“Không làm kịp sao?” Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói như vậy, còn có chút sốt ruột.



“Cha đừng vội, mẹ nói giỡn thôi.” Liên Mạn Nhi liền nở nụ cười.



“… Ít nhiều Mạn Nhi có nhắc ta, ở trong miếu, còn có sư phụ Thiện Xa

cùng ăn cơm, không thể làm thức ăn mặn. Tiệc chay ta không quen làm, vừa rồi chúng ta tìm người nhắn cho Duyệt Lai tửu lâu Vũ chưởng quầy, làm

cho hắn đưa một bàn tiệc chay đến.” Trương thị nói, “Ta lại nấu một nồi

cơm, hấp chút bánh bao, là đủ rồi.”



“Cũng là ngươi chu đáo.” Liên Thủ Tín cười nói.



Khách mời đều tụ tập ở trong thiện phòng của lão hòa thượng Thiện

Xa, Liên Mạn Nhi liền theo Liên Thủ Tín tới, xem viết hiệp ước. Hiệp ước do Liên lão gia tử chấp bút, viết rõ ràng thuê kỳ hạn một năm, mỗi

tháng tiền thuê một chuỗi tiền, nội dung thuê bao gồm ba gian phòng, mặt khác còn có bàn ghế, bồn gỗ, chum nước, bát đũa cùng các đồ lặt vặt

khác. Lập hiệp ước song phương, Liên Thủ Tín ký tên đồng ý, sau đó là

Lý Chính, Liên lão gia tử cùng vài người làm bằng chứng phụ ấn dấu vân

tay.



Hiệp ước ký xong, Liên Mạn Nhi trước hết xuất ra hai xuyến tiền, xem như trả trước hai tháng tiền thuê.



Lát sau, tiểu nhị của tửu lâu đưa tới tiệc chay, mọi người dùng xong cơm đều đi về.



Nghỉ ngơi một đêm, người một nhà liền công việc lu bù lên, dọn dẹp

sắp xếp, còn phải đi trấn trên mua rượu, mua bột cùng xương heo, thịt

heo. Việc linh tinh nhiều lắm, người một nhà làm việc đến gần nửa đêm,

ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn họ liền lại bắt đầu bận rộn.



Mặt trời vừa mới theo đường chân trời ló dạng, Liên Mạn Nhi mở to cửa chính của cửa hàng.



Hàng ăn Liên gia chính thức khai trương.