Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 187 : Phó thác

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: pthu

Beta: Sakura“Cái này, đây là chứng từ vay nặng lãi .” Ngữ khí của Liên lão gia tử suy yếu mà nói , “ Lão Tứ, ngươi đi huyện thành , hãy nói là lời của ta , để cho bọn hắn đem tiền còn lại trả cho hết .”



Liên lão gia tử bây giờ cảm giác mình không xong rồi , để cho bọn họ đi tìm Liên Thủ Nhân đòi nợ . Chuyện này tốn công không đạt được kết quả tốt , hơn nữa tại sao phải đem biên lai vay tiền cho nàng ? Liên Mạn Nhi có chút do dự .



Liên lão gia tử cố sức giơ tay lên như vậy , con mắt nhìn Liên Mạn Nhi .



Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài, nhìn Liên Thủ Tín cùng Trương thị, cuối cùng vẫn là đem văn khế nhận lấy.



Liên lão gia tử tựa hồ thở dài một hơi, không khỏi nhớ tới lúc ký tên . Hắn còn cảm thất không tốt khi để cho Liên Hoa Nhi là một cô nương chưa có xuất giá kí tên đồng ý .Hôm nay nghĩ đến , khi ấy , nếu như hắn nghĩ đến thể diện của con trai trưởng, không để ý sự phản đối của mấy người trong nhà, trên chứng từ ở nơi này viết tên của mình , như vậy hôm nay ,tình cảnh của hắn phải bị động tới cỡ nào .



Cuối cùng hắn đồng ý để cho Hoa Nhi kí tên đồng ý , có phải hay không sâu trong lòng , đã cảm giác được Liên Thủ Nhân không thể tín nhiệm được ?



Dù vậy , hắn với tư cách là người bảo lãnh , lại là phụ thân của Liên Thủ Nhân cùng ông nội của Hoa Nhi , nếu như ngay cả Thủ Nhân bên kia cũng không lấy tiền ra , món nợ này cũng vẫn còn hắn trả. Hắn không có số tiền này ,chỉ có thể liên lụy đám con cháu .



Món nợ này, nhất định phải đòi lại.



Lão Nhị Liên Thủ Nghĩa là bị Liên Thủ Nhân mua chuộc , không dùng được . Lão Tam Liên Thủ Lễ quá mức thật thà , lại để cho hắn đi đòi nợ , khẳng định đòi trở lại không được. Còn lại chỉ có lão Tứ Liên Thủ Tín , Liên Thủ Tín so với Liên Thủ Lễ muốn mạnh hơn chút ít, nhưng đồng dạng cũng là người trung thực hiền hậu , không phải là đối thủ của Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị .



Chỉ có Liên Mạn Nhi, tuy nhiên tuổi còn nhỏ. Nhưng lại thông minh có tính toán . Đứa nhỏ này sau khi trải qua sự kiện kia , thoáng cái trưởng thành . Liên Mạn Nhi đối phó Chu thị như thế nào , còn có một nhà Liên Thủ Nhân nữa,  hắn đều nhìn ở trong mắt . Chỉ có đứa trẻ này , e là còn có thể đem tiền đòi trở về được.



Chuyện đòi nợ này vốn là hắn nên đi làm . Nhưng hắn nôn ra một búng máu ,sợ là không được rồi . Cái chuyện đòi nợ này ,chỉ có thể giao cho một nhà lão Tứ đi làm .



Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín , Trương thị sau khi trao đổi ánh mắt . Tiếp nhận chứng từ , chính là đem chuyện này tiếp nhận .Đôi vợ chồng cùng mấy đứa trẻ này đều là phúc hậu , hơn nữa có đảm đương đấy . Hắn cuối cùng cũng có thể buông xuống một chút tâm tình . Không có món nợ nần này , Liên gia sẽ không đến mức suy sụp , mà hắn cũng có thể thiếu một chút hổ thẹn .



Giờ phút này ,Liên lão gia tử một lòng thất vọng  .


“Vậy không thể nào , đây không phải có chứng từ do Liên Hoa Nhi ký , ta đi tìm nàng đòi tiền .” Nhị Lang đột nhiên đứng lên .



Liên Mạn Nhi mấp máy miệng, trong lòng nói, chính là những lời này của ngươi.



“Đúng, Nhị Lang ca, tiền này tìm Liên Hoa Nhi đòi đi.” Liên Mạn Nhi nói.



Đang nói chuyện, đã nhìn thấy Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ đưa Lý lang trung đi ra.



“Ông nội như thế nào rồi ?”  Đám người Liên Mạn Nhi bận rộn vây quanh đi lên .



“Ông nội các con  không có chuyện lớn gì .” Vành mắt Liên Thủ Tín có chút hồng, khẩu khí nói chuyện vẫn còn nhẹ nhàng .



“Lão gia tử có phúc khí, có nhiều cháu trai cháu gái như vậy ,thăm hỏi biết bao hiếu thuận a.” Lý lang trung cười cười nói , “ Có sự tình gì nghĩ không ra, khuyên bảo nhiều là được rồi .”



Nghe Lý lang trung nói , Liên lão gia tử mặc dù nhổ ra một búng máu , phần lớn là bởi vì tâm tình lo âu , không có nghỉ ngơi tốt , cũng không có ăn được, sinh mệnh cũng không có gì nguy hiểm . Chỉ cần vui vẻ thả lỏng, nghỉ ngơi nhiều , ăn uống đầy đủ công phu chút ít , nếu không thổ huyết, liền không có việc gì rồi.



Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi , Chu thị thoải mái lấy tiền ra ngoài mua thuốc cho Liên lão gia tử , Liên lão gia tử uống thuốc, lại không chịu nghỉ ngơi, lại đem con cháu đều triệu tập đến trước mặt.



“Trong lòng phụ thân con nhớ đến khoản tiền kia, thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi .” Chu thị nói .



“Ông nội , ông yên tâm , tiền này chúng cháu nhất định đòi lại cho ông.” Liên Mạn Nhi liền nói .



“Tốt.” Liên lão gia tử uống thuốc trong đó có thành phần an thần , hắn là miễn cưỡng chống đỡ không chịu ngủ ,nghe thấy Liên Mạn Nhi hứa hẹn như vậy , mới yên lòng, từ từ muốn nhắm mắt lại .



“Ông nội, cháu đi thị trấn, còn phải hướng ông mượn món đồ vật .” Liên Mạn Nhi vội vươn tay ra.