Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 19 : Đã Kiếm Được Tiền

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

“Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi cười chào hỏi, trong lòng nói, thời gian

là bạc, không quan tâm sao được, nàng còn sợ để lâu, Vương Ấu Hằng thay

đổi chủ ý.



Vương Ấu Hằng đi tới, sờ lên đầu của tiểu Thất .



“Ở đây giao cho Vương chưởng quỹ đi, Mạn Nhi, các ngươi cùng ta vào trong phòng ngồi một chút, uống chén trà a.”



Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi theo Vương Ấu

Hằng vào trong phòng, liền có tiểu nhị bưng nước trà cùng điểm tâm đưa

lên.



Liên Mạn Nhi thoải mái ngồi xuống, Liên Chi Nhi nhi cùng Ngũ Lang thì có chút câu nệ, đều ngồi thẳng tắp, ngay cả tiểu Thất cũng ngồi đoan

đoan chánh chánh, mặc dù đối với bài biện trong phòng hiếu kỳ, còn đối

với điểm tâm trên bàn nhìn thấy mà thèm, còn không ngừng hết nhìn đông

tới nhìn tây.



“Đi đường trời nóng a, đây là nước ô mai, đã ướp lạnh, uống vào còn có thể giải khát.” Vương Ấu Hằng nhường đường.



Quả nhiên là nước ô mai, trà màu nâu nhạt phía trên còn có vụn hoa

quế, chưa uống, đã có thể cảm giác được mùi vị chua chua ngọt ngọt rồi.



Mấy hài tử đều không có động thủ.



“Ở trước mặt ta, các ngươi cũng đừng câu nệ tiểu tiết, vẫn như khi

còn bé mới tốt.” Vương Ấu Hằng cười nói, “Mạn Nhi bị thương còn không có khỏe hoàn toàn, đây là mật kết trà, cũng không tệ lắm.”



Vương Ấu Hằng đem trà trước mặt Liên Mạn Nhi, bưng lên đưa cho Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi chỉ phải nhận lấy, nước trà màu xanh vàng nhàn nhạt, đặc biệt có hương thơm của vỏ quýt bay lên. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng

tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi uống trà, cũng đều bưng trà lên uống.



Vương Ấu Hằng lại đứng dậy, cầm khối điểm tâm cho tiểu Thất.



Tiểu Thất không dám nhận, mà là quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu một cái.



“Cảm ơn Ấu Hằng ca.” Tiểu Thất lúc này mới tiếp điểm tâm, từ từ ăn.



Vương Ấu Hằng trở lại vị trí ngồi xuống, hỏi: “Nhiều đồ như vậy, là các ngươi tự mình đẩy xe đưa tới?”



“Ấu Hằng ca, chúng ta là muốn tự mình kiếm ít tiền tiêu vặt.” Liên

Mạn Nhi gật đầu nói. Chuyện này, nàng hi vọng được giữ bí mật, lại không thể trực tiếp yêu cầu Vương Ấu Hằng. Vương Ấu Hằng là người có thân

phận, cũng không giống thứ miệng rộng khác, chắc có lẽ không tùy tiện

đem chuyện các nàng bán đắng kỹ nữ nói ra, chính là sợ lơ đãng, tiết lộ
thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon hơn.” Tiểu Thất vươn cánh tay ra, vẽ

lên một cái vòng thật to.



“Chúng ta bây giờ có tiền rồi, là tự chúng ta kiếm đấy. Tất cả mọi

người muốn mua gì?” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng quơ quơ tay áo nói.



Ba hài tử đều có chút khó xử. Bọn họ có nhiều thứ muốn mua, nhưng đều là tiết kiệm đã quen, thật sự muốn mua đồ, cũng có chút luyến tiếc

không dám nói ra.



“Về sau, chúng ta còn có thể kiếm tiền nhiều hơn nữa. Ân, số nguyên

ta muốn cất lại, còn có không đến 300 văn tiền, là chúng ta xài đủ rồi.” Liên Mạn Nhi nói.



Nghe Liên Mạn Nhi nói cất hai lạng bạc, chỉ xài ít tiền còn lại, ba hài tử liền buông lỏng.



“Nhị tỷ, ta muốn…” Tiểu Thất giật giật vạt áo Liên Mạn Nhi, chỉ vào

một cửa hàng cách đó không xa. Cửa hàng kia chỉ có hai gian mặt tiền,

mái hiên treo một tấm màn màu đỏ. Bên trên tấm màn thêu một vòng hoa tơ lụa, chính giữa là một cái bàn tròn, mâm tròn phía dưới là bông lúa

thật dài đại biểu sợ mì, giữa tấm màn có hai chữ dính đầy dầu—— “Trần

Ký” .



“Bột bánh bao thịt nhà hắn vừa vặn ăn rất ngon, năm đó đệ năm tuổi,

gia (ông nội) đi chợ mang theo đệ, đi nếm qua một lần.” Tiểu Thất nói

chuyện, mấp máy miệng, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng mơ ước.



“Đi, ta đi ăn bánh bao thịt.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói. Buổi trưa bọn họ cũng không có ăn nhiều cơm, lại làm việc cả buổi tốn hao thể lực,

nàng cũng cảm giác có chút đói bụng.



“Bánh bao thịt Trần Ký rất nổi danh, nhưng mà quá đắt, phải hai văn tiền một cái.” Ngũ Lang có chút chần chờ nói.



“Chúng ta có tiền a, chờ ít ngày nữa, còn có thể kiếm thêm nữa.” Liên Mạn Nhi nói.



Mấy hài tử thương lượng một chốc, cuối cùng quyết định đi “Xa xỉ” một lần.



Bọn họ đẩy xe ba gác, hướng Trần Ký đi tới. Còn chưa đi đến Trần Ký,

chỉ thấy bên đường cái, là một tửu lâu hai tầng. Tiểu nhị đang nhấc màn

cửa lên, vẻ mặt tươi cười mà đưa tiễn hai người từ trong tửu lâu đi ra.



“Nhị vị gia đi thong thả, lần sau nhị vị gia lại đến a.”



Hai người kia hiển nhiên đều uống nhiều rượu, trên mặt đỏ bừng, hướng về phía tiểu nhị phất phất tay, đã kêu hai cỗ kiệu đến.



“Đi đến miếu hậu phố.” Hai người lên kiệu, phân phó một tiếng, cổ kiệu liền hướng cuối phố chạy như bay.



“Người đó… không phải là đại bá cùng Nhị bá sao?!”