Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 22 : Quả Trứng Gà Phong Ba

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Edit : Đông Tuyền Mạc Liên

Beta: Tiểu Tuyền

Nghe thấy tiếng trách móc của Chu thị ở bên ngoài, Trương thị cũng

dừng nói chuyện lại, Liên Mạn Nhi thì bởi vì tò mò, nên úp sấp bên cạnh

cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Mỗi sương phòng có hai cánh cửa sổ. Mỗi một cái cửa sổ có hai bộ phận trên dưới, phía dưới là cửa sổ gỗ ô vuông,

mỗi ô kích cỡ khoản hai ngón tay dùng hồ dán giấy, nhưng đóng cứng lại,

phía trên cũng là cửa sổ gỗ ô vuông, kích cỡ khoản hai ngón tay dán

giấy, nhưng mở ra được. Thời điểm mùa hè, ở bên ngoài, phía trên cửa sổ

dán lụa mỏng, nửa cánhcủa sổ bên trên mở ra để thông gió. Hiện tại thời tiết cũng không lạnh, nên cửa sổ đều mở ra.



Liên Mạn Nhi từ mà cửa sổ bằng lụa mỏng này nhìn ra bên ngoài.



Chu thị đứng ở cửa chính, chỉ vào đông sương phòng mắng to.



“Vợ lão nhị, có phải là ngươi không, lại ăn vụng trứng gà rồi? Ngươi chết thèm lắm à, hay cái mụn nhọt thèm ăn mới mọc ra!”



Hà thị vén rèm từ trong đông sương phòng đi ra.



“Nương, đây là ban ngày a, ngài nói chuyện cũng nên nhìn trời cao đi. Con mắt nào của ngài nhìn thấy con ăn vụng trứng gà rồi. Ngài mỗi ngày

đều sờ phao câu gà, cái con gà kia mỗi ngày đẻ được mấy trứng đều biết

rõ, ai còn thể ở dưới mí mắt của ngài ăn trộm trứng gà ăn.” Hà thị cười

lạnh nói, “Cũng không có ai như nhà chúng ta, đem phao câu gà mà sờ để

kiểm tra, xem tất cả chúng ta như là ăn trộm.”



“Chính là ta xem thế đấy, nếu ta mà không trông cẩn thận một chút,

nhà này ở bên trong còn có cái gì để ăn à. Ngươi ăn vụng cũng không phải một lần, người còn không nhận, ngươi đúng là loại đàn bà phá của.” Chu

thị chỉ vào Hà thị mắng.



Chu thị cùng Hà thị đấu khẩu, Liên Mạn Nhi liền nhìn thấy trong đông

sương phòng, có vài khuôn mặt cũng đều dán tại màn cửa sổ bằng lụa mỏng

phía trên để nhìn ra bên ngoài.



“Chuyện đã qua, lão nhân ngài nhắc lại thì có ý nghĩa gì?” Hà thị bị

Chu thị nói ra sự tình dĩ vãng, tựa có chút yếu thế, “Sáng sớm hôm nay

ta đã đi ra ngoài, đến nhà lão cậu của Nghiền Nhi ở thôn Tây chơi cả

ngày, lúc ăn cơm mới về đến cửa chính. Ta nào có thời gian tìm trứng gà

ăn.”



Chu thị nghĩ nghĩ, xác thực là có chuyện như vậy. Thế nhưng mà rõ

ràng buổi sáng sờ soạn có năm quả trứng gà, đến khi nhặt về cũng chỉ có

bốn quả. Một quả kia nhất định là bị tên nào đó trộm đi ăn. Không phải

Hà thị, còn có thể là ai?



“Không phải ngươi, còn có thể là ai?” Chu thị nói.
“Nương, vợ của con nàng không phải là người như vậy.” Liên Thủ Tín đỏ mặt bênh vực Trương thị một câu.



Chu thị bây giờ như một tổ ong vò vẽ mới vỡ, Chu thị liền bổ nhào vào đầu của Liên Thủ Tín, hai cái bàn tay hướng trên mặt, trên đầu, trên

người của hắn mà chào hỏi.



“Ta đã nuôi ra một nhi thật tốt, có vợ rồi thì coi ta như là lão bất tử (bà già đáng chết) rồi, luôn mồm mắng ta, Nhi tử này của ta không giúp mẹ ruột, lại đi che chở con dâu ah…Hôm nay dám ăn vụng trứng gà, còn không chịu nhận, ngày

mai dứt khoát cũng xé ta ra mà ăn đi…”



“Không phải chỉ là một quả trứng gà thôi sao, có thôi đi không, xem

ngươi đem hài tử mắng thành như vậy.” Liên lão gia ở trong phòng rốt

cuộc cũng không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói. Hắn chấp hành chính là nam

nhân thì lo việc bên ngoài, nữ nhân quản lý trong nhà, bởi vậy chuyện

trong nhà đều giao cho Chu thị điều đình (quản lý và điều hành), khi thật sự nhịn không được nữa, hắn mới có thể lên tiếng.



“Một quả trứng gà, đó cũng là một đồng tiền a.” Chu thị không thuận

theo vẫn không chịu buông tha tiếp tục nói. “Nàng đã không thể kiếm cho

ta một đồng tiền nào, ta còn phải cung cấp cho các nàng ăn uống. Đây

chính là trộm, là cướp, Liên gia ta không thể nuôi ra loại trộm cướp như vậy được.”



Đúng lúc này, mấy hài tử Liên Gia đều từ trong phòng đi ra, đứng cả

hai bên sương phòng, chỉ có mẹ con Cổ Thị cảm thấy việc này không liên

quan dến mình, nên cũng không có đi ra.



“Nội, sao người không có nhìn thấy, sao cứ một mực nói nương trộm

cướp, chẳng khác nào nhắm mắt nói quàng.” Liên Mạn Nhi đi đến bên người

Trương thị, nói với Chu thị. Nàng vì không nhịn được mới phải đứng dậy.



“Trứng gà đều là do ta tự tay nhặt lấy, khẳng định là có người ăn

vụng” Liên Tú Nhi từ bên trong Tây phòng đi ra, “Hôm nay ta thật sự là

có mang mấy quả trứng gà vào trong nhà, khẳng định có người thừa dịp ta

không chú ý, vụng trộm lấy một quả. Chúng ta chịu khó lục soát, xem là

do ai.”



Liên Tú Nhi nói xong, lại liếc Trương thị. Cái này là ám chỉ đích thị Trương thị trộm trứng gà.



“Tú nhi, sao ngươi có thể nói như vậy?” Trương thị kinh hãi nhìn mọi người.



“Ta nói đều là lời nói thật, ngươi dám làm, thế nào lại không dám thừa nhận?” giọng Liên Tú Nhi sắc lạnh nói.



Ánh mắt Liên Mạn Nhi dừng lại trên người Trương thị rồi chuyển tầm

nhìn sang Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi tựa hồ đặc biệt đối phó với Trương

thị, hai người bởi vì chuyện gì mà lại kết oán?