Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 220 : Một năm mới

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


“Nội, nương, cái này…” Nhị Lang có chút nóng nảy, muốn chạy đuổi theo Triệu Tú Nga, lại muốn thuyết phục Chu thị thu hồi lời nói vừa rồi.



Chu thị đang thở dốc, nàng bị Triệu Tú Nga làm cho tức quá rồi.

Nhiều năm như vậy, nàng tại Liên gia tùy tiện nói một câu, đứa nào dám

không nghe. Vậy mà hết lần này tới lần khác là đứa cháu dâu mới vào cửa

này, nàng tự nhận là đặc biệt ưu đãi rồi, vậy mà nó căn bản không đem

lời của nàng để vào mắt. Một cái tân nương tử, nghe bị đuổi về nhà mẹ

đẻ, chẳng phải sẽ sợ hãi phát run, quỳ gối trước mặt nàng thỉnh cầu tha

thứ sao? Thế nhưng Triệu Tú Nga kia lại quay thân đi rồi.



“Đây là ông trời tạo nghiệt gì a!” Chu thị đánh đầu gối của mình, chỉ vào Hà thị cùng Nhị Lang mắng chửi. “Ngươi nhìn xem, các ngươi lấy đây là cái thứ gì, trong mắt của nó còn có lão nhân sao? Ngỗ nghịch bất

hiếu! Hai người các ngươi không ra gì hết, một cái con dâu đều quản

không nổi, còn phải để cho ta chịu đựng tức giận. Ta đây là tạo nghiệt

gì rồi. Nó chẳng phải muốn đi sao, liền để cho nó đi, ai cũng đừng cản. Nó đi ra khỏi cái cửa này, liền nhất đao lưỡng đoạn với Liên gia chúng

ta, nó có bản lĩnh thì đừng có lại tiến cái cửa này nữa!”



Liên lão gia tử từ bên ngoài từ từ đi vào, nói nàng không được mắng nữa.



“Nhị Lang, tiễn đưa khuê nữ Triệu gia đi về nhà.” Liên lão gia tử lại nói với Nhị Lang.



Nhị Lang vội vàng ra khỏi phòng, đuổi theo Triệu Tú Nga.



Triệu Tú Nga còn chưa ra khỏi cổng Liên gia, đang đứng tại sân nhỏ, có lẽ đã nghe hết lời Chu thị nói vào trong tai.



“Mọi người đều nói, Liên gia nhà các ngươi là ngược đãi con dâu nhất, khuyên nhủ nhà chúng ta đừng cùng các ngươi kết thân. Là các ngươi cầu

xin bà mối đến nhà chúng ta hoà giải, lại ba ngày hai bữa chính mình tự

tìm đến nhà chúng ta, cùng ta nói ba hoa chích choè, lừa ta một hoa cúc

khuê nữ tốt vào cửa. Cho các ngươi chà đạp rồi liền không đem ta làm

người. Ai không có thiên tai bệnh nghiệp, không phải là nhất thời không

về đến à. Lại đem ta giẫm dưới lòng bàn chân. Còn muốn bỏ ta.” Triệu Tú

Nga cầm khăn che đi đôi mắt, một bên khóc một bên quở trách. “Các ngươi

làm chuyện thất đức như vậy, sớm muộn sẽ có báo ứng.”



Chu thị ở trong phòng bị tức đến nỗi nhan sắc đều thay đổi.



“Ngươi nghe một chút, các ngươi nghe một chút, đây là lời người khuê

nữ trong sạch có thể nói ra được sao. Chính cô ta không có quy củ, ngỗ nghịch bất hiếu, còn dám nói người khác không phải. Làm cho nàng mau

cút, sau này chớ vào cửa nhà Liên gia chúng ta nữa.”



Nhị Lang đi đến trước mặt Triệu Tú Nga, tựa hồ muốn khuyên nhủ nàng.



“Ngươi là cái bao cỏ. Ngươi mà cũng là nam nhân? Người khác giẫm ta,
đấy. Đầu xuân này việc nhiều, người làm việc trên núi không đủ, bên

trên nói muốn tuyển thêm người. Hai ngày nay tìm không ra người làm

việc, ta liền phải bốn phía đi dán cái chiêu công bảng vàng này. Làm ta

đông lạnh hỏng mất.”



Liên Mạn Nhi cầm lấy một giấy đỏ, nhìn nhìn, nguyên lai là mời gọi chiêu công, coi tiền công trên đó cho ra coi như hậu đãi.



“Hoàng đại thúc, nếu không cháu tìm người giúp thúc đem những cái này đi dán được không?” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Được a, như vậy, ta cho tiền công.” Lão Hoàng là người thống khoái.

“Ở đây còn có ba bốn mươi tờ gì đấy, trên thị trấn ta đều dán rồi, chỉ

còn lại mấy cái làng chung quanh các ngươi, mỗi làng dán mấy tờ, dán hết cho ta, dán ba tờ ta cho tiền công một tiền.”



“Lát nữa để cho bọn nhỏ giúp đỡ dán là được rồi, cần tiền công gì chứ.” Liên Thủ Tín trung thực nói.



“Liên đại lão bản.” Lão Hoàng ưa thích trêu tức gọi Liên Thủ Tín là

đại lão bản. “Cái này nếu ngươi dán cho ta, ta khẳng định không cho

ngươi tiền công. Bọn nhỏ làm việc cho ta, ta đây phải trả thù lao. Đều

là làm việc cho nhà nước…”



Lúc này Ngũ Lang mang theo hộp cơm đi vào, đằng sau có Liên Diệp Nhi đi theo.



“Mạn Nhi tỷ, muội cũng có thể giúp đỡ dán.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.



“Đi, ta đi kiếm mấy cái tiền tiêu vặt.” Liên Mạn Nhi liền đem bột

nhão cùng áp phích chia thành mấy phần, mấy hài tử chia nhau đi dán. Trở về tính toán tiền công, Liên Diệp Nhi cũng phải được ba văn tiền công.



Liên Diệp Nhi cầm tiền trong tay, con mắt lóng lánh. Liên Mạn Nhi

nhìn liền nhớ lại bộ dáng tiểu Thất lần đầu tiên kiếm được tiền công.



“Mạn Nhi tỷ, tiền này của muội tỷ giúp muội cất giữ được không?” Liên Diệp Nhi đem tiền đưa cho Liên Mạn Nhi.



“Được, tỷ giúp muội cất giữ.” Liên Mạn Nhi đáp ứng.



“Nếu muội về sau đều có thể kiếm tiền thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng thở dài nói. Nàng rất hâm mộ Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi có

thể làm việc kiếm tiền, tồn tiền riêng.



Trong phòng mọi người đang đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.



“Đây là Tam Thập Lý doanh tử phải không, muốn đến Liên gia thì đi như thế nào?”