Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 230 : Nhập học

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Liên lão gia tử hút nốt nửa gói thuốc còn lại xong mới chậm rãi mở miệng.



“Phòng trên thị trấn chắc chắn phải bán, hai ngày này ta sẽ đi thúc

giục.” Liên lão gia tử nói chuyện, đem nõ điếu gõ gõ trên mép giường,

“Kế Tổ à, cháu cũng theo đám Ngũ Lang, tiểu Thất học ngoại trú đi. Nhà

ta cách thị trấn cũng gần, đi lại mỗi ngày cũng không mất bao nhiêu thời gian. Ở trong nhà so với phòng trống trên thị trấn thì tốt hơn a.”



Ý tứ Liên lão gia biểu đạt rất rõ ràng, là không cho Liên Kế Tổ ở trên thị trấn, câu nói kế tiếp bất quá là trấn an.



Điều này còn là lần đầu tiên, Liên lão gia tử bác bỏ ý kiến của Đại phòng khi sự tình liên quan đến việc đọc sách.



Hà thị và Triệu Tú Nga hai bà tức liếc nhau một cái, có chút đắc ý.

Mà cha con Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ hai người, sắc mặt tất nhiên là không thể dễ nhìn.



“Ông nội, cháu…”



Liên Kế Tổ còn muốn nói gì, lại bị Liên lão gia tử cắt đứt.



“Kế Tổ, điều kiện của chúng ta như thế này, về bối phận sau này cháu

là lớn nhất. Về sau, cái nhà này, còn phải dựa vào cháu. Có một số việc, từ giờ trở đi, cháu nên nghĩ nhiều thêm một chút. Việc này quyết định

như vậy đi, tất cả giải tán.” Liên lão gia tử nói với mọi người.



Mọi người đều đi ra ngoài, Liên lão gia tử lại đem Liên Kế Tổ gọi lại, nói là muốn dặn dò hắn thêm một hai câu.



… …



Trở lại Tây Sương phòng, Trương thị bắt đầu chuẩn bị đồ vật cho Ngũ

Lang và tiểu Thất đến trường. Đồ đạc cũng không nhiều, Trương thị thu

thập cũng xong sớm, nhưng nhịn không được lại lật qua lật lại xem xét.



“Lão gia tử lần này rất kiên quyết. ” Liên Thủ Tín ngồi ở trên giường gạch, nghĩ đến chuyện vừa rồi, “Không cho Kế Tổ ở trên thị trấn.”



“Lẽ ra cái phòng kia không bán ai, để không cũng chẳng làm gì, ai ở cũng được mà.” Trương thị nói.



“Miệng người nhiều hơn, không giống với lúc trước. Nếu cha ta đáp

ứng để cho Kế Tổ và vợ Kế Tổ ở, trong nhà Nhị ca sẽ làm náo loạn đi.

Không thấy vừa rồi vợ Nhị Lang sao, chỉ cần cha nói một câu đáp ứng thì sẽ náo loạn lên đấy.” Liên Thủ Tín nói.



“Ai…” Trương thị thở dài.



So về Liên Thủ Tín cùng Trương thị, Liên Mạn Nhi mấy hài tử nói chuyện cũng không kín đáo như vậy.



“Muội xem Đại bá và Nhị bá đều mơ tưởng cái nhà trên thị trấn kia.


… …



Trường tư thục nằm ở phía đông trấn Thanh Dương, là giữa chỗ náo

nhiệt chọn được một nơi yên tĩnh. Cả tòa tư thục gồm hai biệt thự lớn,

bên cạnh cửa lớn có người gác cổng, có tư thục mướn nô bộc phụ trách

canh cổng, quét dọn, vì các học sinh cung cấp nước ấm. Sân nhỏ đầu

tiên gồm nhà giữa có năm gian, Đông Tây Sương phòng tất cả có ba gian,

là địa phương học tập của các học sinh. Sân nhỏ thứ hai, nói là sân

nhỏ, nhưng nếu như trừ tường ngăn ngăn với sân nhỏ đầu tiên, thì là một

loạt dãy nhà, có mấy vị tiên sinh tư thục, còn có ít đệ tử cách trường

thật xa ở lại đây.



Làm thủ tục nhập học thì phải tiến vào sân nhỏ phía sau, đi về phía

bên tay trái của đại sảnh làm thủ tục đấy. Đệ tử nhập học đều phải trải

qua cuộc thi, kể cả đệ tử già như Liên Kế Tổ cũng phải thi. Thông qua

cuộc thi, dựa theo thành tích của đệ tử, xếp vào ba lớp theo ba loại cấp bậc cao, trung, thấp.



Lớp cấp thấp dành cho những người không có căn bản, lớp trung đẳng

dành cho những người đã có chút căn bản rồi, về phần lớp cao đẳng, tương đương thí sinh chuẩn bị thi khoa cử là lớp tăng cường học tập.



Ngũ Lang được vào lớp trung đẳng, tiểu Thất vào lớp cấp thấp, cuối

cùng năn nỉ tiên sinh của cuộc thi, Ngũ Lang cũng cam đoan đốc thúc tiểu Thất, tiểu Thất mới được học cùng Ngũ Lang ở lớp trung đẳng. Liên Kế Tổ được vào lớp cao đẳng.



Liên Mạn Nhi ỷ vào dáng người cùng tuổi nhỏ, không chiếm nhiều chỗ,

tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng thật ra chỉ

đứng ngoài quan sát cuộc thi của Ngũ Lang và tiểu Thất. Nàng vừa hâm mộ

vừa ghen ghét, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu như nàng cũng có thể

tham gia cuộc thi, khẳng định cũng có thể tiến vào lớp trung đẳng.



Sau cuộc thi là phải đóng học phí, mua sách. Ngũ Lang và tiểu Thất

hai người, tổng cộng bỏ ra bảy lượng bạc, đưa Ngũ Lang cùng tiểu Thất

vào trong phòng học ở Đông sương phòng, “tiểu giám hộ” Liên Mạn Nhi mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ.



“Phải học tập thật giỏi ah, bằng không thì bán đệ đổi tiền mua thịt

ăn.” Liên Mạn Nhi nhéo nhéo mặt bụ bẫm của tiểu Thất, đe dọa nói.



“Đến kỳ thi phải đạt được loại ưu, nếu không thì về nhà không có cơm ăn.” Liên Mạn Nhi tiếp tục đe dọa.



Cảm giác được một phòng tất cả đệ tử lớn nhỏ đều nhìn qua đây, tiên

sinh ăn mặc nghiêm chỉnh đã đứng ở cửa ra vào, Liên Mạn Nhi mới lưu

luyến không rời đi ra khỏi phòng học.