Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 25 : Cực Hình

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Edit : Bỉ Ngạn

Người này có lẽ là bà nội Lý Tứ trong miệng của Chu thị, nàng ấy rất

đáng sợ ư, nếu không sao Liên Chi Nhi lại biểu hiện ra bộ dáng như gặp

quỷ.



“Bà nội Lý Tứ .” Liên Mạn Nhi vội gọi lên một tiếng, sau đó lôi kéo Liên Chi Nhi đi.



Bà nội Lý Tứ nhẹ gật đầu, tựa hồ thấy Liên Mạn Nhi hiểu lễ như vậy rất hài lòng.



“Đây là Nhị cô nương cùng Tam cô nương sao, đã lâu không thấy, tương

lai sẽ có tiền đồ khởi sắc nhé.” Bà nội Lý Tứ nói chuyện, lại nhìn chân

hai người, trên mặt lộ ra chút ý tứ không hài lòng.



“Tứ phu nhân nhanh đi vào nhà, mẹ ta đang chờ. Nghiền Nhi nhà ta phải nhờ vào tứ phu nhân rồi.” Hà thị thúc dục bà nội Lý Tứ đi vào trong

nhà.



Liên Chi Nhi nhanh chóng lôi kéo Liên Mạn Nhi một mạch chạy về Tây sương phòng.



“Tỷ, ngươi thế nào lại bị dọa thành như vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Còn nói ta nữa, lúc trước muội trông thấy nàng còn có bộ dạng kinh

khủng hơn so với ta.” Liên Chi Nhi vỗ vỗ ngực, “Ah, muội nhất định là đã quên.”



“Bà nội Lý Tứ rất đáng sợ sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.



“Xem ra muội thật sự là đã quên, năm trước ở đầu thôn Đông có Hồng

Vân tỷ được Bà nội Lý Tứ bó chân, suýt chút đã ném đi nửa cái mạng.”

Liên Chi Nhi tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, không nhịn được rùng

mình một cái.



“Bó chân, không phải rất bình thường sao?”



“Bà nội Lý Tứ ra tay, không thể là bình thường. Nhất là đến cái tuổi như Nghiền Nhi.” Liên Chi Nhi nói.



“Tỷ, ngươi cũng không muốn bó chân ah.” Liên Mạn Nhi tựa như nở nụ cười.



“Khi còn bé…không có bó, hiện tại cũng đã quen, không muốn bị làm

hành xác như thế kia, như vậy cũng rất tốt. Tuy có về sau chút vất vả.”

Liên Chi Nhi nói. Nàng nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Liên Mạn Nhi ở

trong phòng, lại hỏi, “Mạn Nhi, muội muốn bó chân sao?”



Liên Mạn Nhi thấy cũng không có người ngoài, nên không giấu diếm Liên Chi Nhi.



“Ta mới không muốn bó. Ta nghĩ rằng, Nội thấy ta chướng mắt, nếu ta

lộ ra ý tứ không muốn bó, Nội lại càng muốn cho ta bó chân để xử lý.”

Liên Mạn Nhi nói.



“Mạn Nhi, sao ngươi học được tinh ranh rồi!” Liên Chi Nhi nhi cười nói.



Hai tỷ muội ngồi trên giường gạch nói chuyện.


“Muốn mảnh sứ vỡ?” Cổ thị kinh hãi lắp bắp, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bà nội Lý Tứ thì kính nể nhiều hơn.



“Xem ra nương tử tú tài là hiểu được đấy.” Bà nội Lý Tứ nói.



“Chỉ nghe người ta nói qua, không thấy ai làm. Tứ phu nhân thật sự là hảo thủ đoạn.” Cổ thị nói.



Bó chân còn muốn mảnh sứ vỡ, dùng để làm cái gì, Liên Mạn Nhi lấy làm khó hiểu.



“Dưới gốc cây đào ở hậu viện có chôn mấy cái chén bể, Mạn Nhi, ngươi

đi đập nửa bát mảnh sứ vỡ mang đến đây.” Chu thị đối với Liên Mạn Nhi

nói.



“Nội, để con đi cho, Mạn nhi sức lực không đủ.” Liên Chi Nhi nói.



“Các nàng là tiểu cô nương dù sao sức lực cũng yếu, hãy tìm người nào có sức lực một chút, phải nện nhỏ…cỡ như là…” Bà nội Lý Tứ duỗi ngón út ra, lấy móng tay dựng lên hình ảnh để so sánh, “Nhỏ cỡ này nè.”



“Vợ của lão nhi ngươi đi đi, để cho Chi Nhi cùng Mạn Nhi rửa chân cho Nghiền nhi.” Chu thị lên tiếng.



“Ai” Hà thị đáp ứng, liền đi ra ngoài, vì chân nhỏ của con gái, nàng chịu khó một chút cũng được.



Sau một hồi công phu, Hà thị mang theo nửa chén mảnh sứ vỡ nhỏ, để

cho Bà nội Lý Tứ nhìn, Lý tứ nãi nãi gật đầu, biểu thị có thể.



Đổi đến bồn nước thứ ba, Bà nội Lý Tứ vén tay áo lên, tự mình rửa

chân cho Liên Nghiền Nhi. Nói là rửa chân cũng không chính xác, hẳn là

văn vê chân, hơn nữa là dùng hết sức lực mà văn vê.



Liên Nghiền Nhi kêu đau một tiếng.



“Có chút đau ấy mà không nhịn được, lát nữa làm sao mà xử lý? Bà nội Lý Tứ khiển trách.



Liên Nghiền Nhi vẻ mặt đáng thương nhìn mọi nơi, cũng không có người che chở cho nàng, đành phải cắn răng chịu đựng.



Cuối cùng bà nội Lý Tứ đem chân Liên Nghiền Nhi sờ soạng một lần, cảm thấy toàn bộ mềm nhũn ra, lúc này mới đem chân Liên Nghiền Nhi lau khô. Nàng lại đem cái vải màu xanh da trời kia bỏ vào chậu nước cho ướt

nhẹp, đem mảnh sứ vỡ trong chén để lên vào một mặt vải. Vải có bôi lớp

cơm làm hồ, nên có chút dính dính, cái mảnh sứ vỡ kia đều dính lên trên.



“Ta sẽ bắt đầu bó, các ngươi tới hỗ trợ, đè nàng lại, đừng làm cho nàng lộn xộn.’” bà nội Lý Tứ phân phó nói.



Chẳng lẽ, muốn dùng tấm vải đó bó chân cho Liên Nghiền Nhi? Liên Mạn Nhi ngây dại.



Liên Chi Nhi nhanh chóng bưng chậu nước đi, lếc mắt cho Liên Mạn Nhi

một cái, hai tỷ muội bước nhanh đi ra ngoài. Các nàng vừa ra khỏi cửa

phòng, Liên Nghiền Nhi đã hét thảm lên. Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, vẫn

không nhịn được xốc màn cửa lên nhìn vào bên trong.



Trong phòng, là một tràng diện cực hình….