Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 252 : Liên lão gia tử nói ở riêng

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


“Làm thế nào bây giờ?” Liên Mạn Nhi thấy Chu thị đánh Liên Thủ Nghĩa rất hung, không khỏi nhỏ giọng hỏi Trương thị.



Nhà của các nàng cùng với một nhà Liên

Thủ Lễ đều ở Tây sương phòng, những trường hợp như thế này, cho dù các

nàng có đi qua, cũng không biết nói cái gì.



“Có thể thế nào!” Trương thị thở dài

một hơi. Dù thế nào, đều là thân phụ tử, thân mẫu tử, gãy xương còn dính liền với gân. Liên Thủ Nghĩa phạm pháp, gây tai hoạ, nhưng Liên lão gia tử cùng Chu thị có thể nhẫn tâm đuổi cả nhà bọn họ đi sao? Nếu như hai

người có thể nhẫn tâm như vậy, khi biết Liên Thủ Nghĩa trốn, bọn họ

cũng không cố gắng đi tìm người, trái lại sẽ tìm cách bồi thường tiền

cho Từ gia .



Chu thị cầm cây chổi đánh hết sức lên

Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nghĩa không dám chạy, cũng thật không dám trốn, chỉ nâng hai cánh tay lên che mặt của mình, vừa đở vừa cầu xin tha thứ. Hắn cũng biết lần này mình gây ra tai họa quá lớn, phải để cho Chu thị

đánh vài cái cho hả giận thì mới có thể dàn xếp tốt việc này được.



“Cha, mẹ, tha mạng a!”



Liên Thủ Nghĩa vẫn đi vào phòng, bịch

một tiếng, liền quỳ gối ở bên giường, Hà thị, Nhị Lang, Tam Lang, Tứ

Lang mấy người cũng quỳ xuống theo.



Chu thị đánh mệt mỏi, ném cây chổi, ngồi trên giường lau nước mắt, bắt đầu khóc.



“Ta đây là tạo nghiệt gì a!!! Ông trời, tại sao ông không để cho tôi chết, để tôi đở bị súc sinh này khiến cho tức chết a !!!…”



Liên Thủ Nghĩa tiến lên ôm lấy đùi của Chu thị. Hắn cũng khóc: “Mẹ a…”



“Ngươi không phải đã chạy rồi ư, tại sao lại trở về hả?” Giọng nói của Liên lão gia tử có chút phát run, “Là vì

không có liên lụy chết chúng ta, ngươi không cam lòng, nên mới trở về có phải không?”



Liên Thủ Nghĩa đông đông đông dập đầu trên mặt đất mấy cái.



“Cha. Cha nha…” Liên Thủ Nghĩa khóc ròng nói, “Việc này… Con không dám trở về a, nếu con trở về, mọi chuyện có

thể kết thúc đơn giản thế sao, con còn phải bồi thường tiền cho người

ta. Người ta cũng sẽ không buông tha cho con, sẽ đánh chết con a… Cha,

con không quyền không thế, con tìm ai để nói lí lẽ a. Người ta đánh chết con như bóp chết con kiến…”



Liên Thủ Nghĩa không nói từ đầu hắn học

trộm bí quyết chưng cất rượu của tứ phòng là sai rồi, cũng không đề cập

đến việc bán rượu nuốt riêng một khoảng tiền lớn, chỉ giao cho Chu thị

bao mươi lượng bạc. Mà giả bộ đáng thương, cùng Liên lão gia tử đánh bài đồng tình, đem mọi chuyện đều quy kết vì Liên gia không quyền không
được tài vật, nàng ta sẽ cho cả nhà bọn hắn dùng chung sao? Hôm nay hắn

đã hoàn toàn lĩnh hội được trình độ đanh đá của Triệu Tú Nga, Tam Lang

đã đến tuổi cưới vợ, kế tiếp là Tứ Lang, sau đó còn có Lục Lang.



Cho dù thực sự có một trăm lượng bạc

trong tay, cũng không đủ cho bọn họ chi tiêu a. Hơn nữa Liên lão gia tử

cũng chẳng phân phòng ở cùng đất cho bọn hắn.



“Cha, không thể ở riêng a. Con muốn bên

cạnh cha và mẹ, hầu hạ cha mẹ cho đến già. Cả nhà chúng ta ở chung một

chỗ rất tốt a. Người đã lớn tuổi rồi phải ở gần con cháu a, bất cứ giá

nào con cũng không phân nhà.” Liên Thủ Nghĩa vẻ mặt đưa đám nói, “Cha,

một trăm lượng bạc này con không thể lấy, cha giữ lại để cho cả nhà

dùng dùng… . Lão Lục nợ tiền, cứ tính vào phần của con, con xem thử hắn

trả hay không trả tiền.”



Liên Thủ Nghĩa liều chết bám lấy Liên lão gia tử, nói cái gì cũng không chịu phân nhà.



“Đại ca, tại sao huynh không nói câu

nào, huynh là người đầu tiên không muốn ở riêng đúng không?” Liên Thủ

Nghĩa thấy Liên lão gia tử không nói lời nào, liền quay đầu hỏi Liên Thủ Nhân.



Liên Thủ Nhân mím miệng.



“Huynh nghe theo cha.”



“Đại ca, huynh nói cho rõ ràng đi, huynh muốn phân nhà hay là không muốn phân nhà?” Liên Thủ Nghĩa có chút nóng

nảy, “Đệ biết, huynh sớm đã muốn phân nhà có phải hay không, phân nhà

thì huynh có thể mặc kệ chúng ta, mấy người có thể vào thành theo Hoa

Nhi ăn ngon mặc đẹp. Đại ca, huynh muốn ở riêng, huynh có muốn giữ cái

mũ tú tài của mình hay không, huynh có muốn làm quan không? … huynh nói

đi, huynh có muốn phân nhà hay không?”



“Huynh lúc nào thì nói muốn phân nhà, huynh không muốn ở riêng.” Liên Thủ Nhân vội vàng nói.



Liên Thủ Nghĩa thề thốt, nói về sau sẽ

cố gắng sống tốt, Liên lão gia tử sau khi thở dài một tiếng, cũng không

nói muốn ở riêng nữa.



Ai cũng không nghĩ tới việc hỏi ý kiến của Liên Thủ Lễ.