Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 27 : Mỹ Nhân Như Ngọc

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Edit: Bỉ Ngạn

Nghe thấy tiếng động, Liên Mạn Nhi cũng phát hiện nhánh cây mình cầm

trong tay đích thị là khác thường. Nàng có chút cúi đầu nhìn xuống thì

phát hiện tay mình cầm lấy chính là một nửa ống tay áo của ai đó.



Nơi này có người, vậy mà nàng lại không hề phát hiện !



Liên Mạn Nhi vội vàng vuông tay ra, dựa vào tảng đá bên cạnh, đồng

thời uốn éo thân thể, kết quả là cùng người kia chạm mặt nhau.



Tim Liên Mạn Nhi đột nhiên đập nhanh hai nhịp. Đó là một người có vẻ

mặt hơi tái nhợt, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến cảm nhận. “Như con gái vậy”, trong đầu Liên Mạn Nhi lập tức xuất hiện bốn chữ như vậy.



Đúng vậy, người trước mặt chính là một nam tử, thoạt nhìn không rõ

được tuổi tác, mặc trường bào màu trắng trên tay áo có thêu hình mặt

trăng, lưng tựa vào một đoạn tường đất, nửa ngồi nửa nằm tại đó. Liên

Mạn Nhi kiếp trước từng gặp nhiều tuấn nam mỹ nữ, nên từ đây về sau,

người Liên gia chỉ có một dáng vẻ bình thường, nhưng nam tử này đích thị là quá đẹp, khiến cho nàng kinh ngạc không thôi.



Trong không khí có mùi máu nhàn nhạt, Liên Mạn Nhi nhìn vào bên trong đôi mắt đen nhánh của nam tử, trong lúc này nó không có chứa bất kì thứ gì, lại khiến cho nàng muốn kêu lớn lên một tiếng liền nuốt vào bụng.



Cũng thật là, nam tử này không phải là người nông thôn phụ cận gần

đây, lại bị thương, không tiếng động ngồi ở chỗ này. Liên Mạn Nhi theo

bản năng cảm thấy có nguy hiểm, cũng đoán được, tiếng kêu sợ hãi không

thể giúp nàng, ngược lại có thể khiến cho sự tình trở nên nghiêm trọng.



Sự thật chứng minh, hành động này của nàng là phi thường sáng suốt.

Bởi vì nhân lúc nàng không để ý, nam tử kia đã vươn tay ra hướng ra sau

đầu nàng, thấy nàng im lặng, mới không ra tay, chậm rãi thu tay về.



Liên Mạn Nhi cùng nam tử nhìn nhau một lát.



Nam tử này bị thương rất nghiêm trọng, nhưng không chỉ một chỗ, trên

đùi, trên lưng, còn có trên cánh tay, đều có vết thương, nhất là vết

thương trên đùi vẫn còn chảy máu, máu của hắn đã thấm đẫm trên mặt đất.



Trong thôn cũng không có người như vậy, Liên Mạn Nhi trong lòng có rất nhiều nghi vấn.



“Ngươi…Không phải là người trong thôn của chúng ta.” Liên Mạn Nhi cố

gắng giữ tỉnh táo, dùng giọng nói bình thường nhất có thể để trần thuật, “Ngươi bị thương?”


Liên Mạn Nhi nao nao, bởi vì phía eo bên này của nam tử, căn bản

không có vết thương. Không đợi Liên Mạn Nhi có phản ứng, tay trái của

nam tử đã để lên đầu vai của nàng, nhẹ nhàng mà đè lên.



Không đúng, Liên Mạn Nhi không nghĩ gì, mà theo bản năng hướng người

nằm sấp ở trên mặt đất. Cùng lúc đó, tay phải nam tử xuyên qua khe hở ở

cánh tay cùng eo của Liên Mạn Nhi. Khóe mắt Liên Mạn Nhi khẽ nhướn nhìn

thấy trong tay áo nam tử có một ánh sáng bắn qua, lập tức nghe thấy một

tiếng kêu đau đớn, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.



Liên Mạn Nhi nằm ở chỗ này, cũng không dám cửa động, nàng thậm chí còn không biết, nàng còn sống hay không.



Nam tử duỗi một tay vỗ vỗ lên bả vai Liên Mạn Nhi.



“Tốt rồi, không có việc gì rồi, đứng lên đi.” Nam tử nói, trong giọng nói có chút nhẹ nhõm không dễ phát hiện.



Liên Mạn Nhi tay nắm chặt thành quả đám, cố gắng để mình không quá

run rẩy, chậm rãi từ mặt đất đứng lên. Trên mặt đất cách nàng cùng nam

tử chưa đầy năm bước chân, có một nam nhân mặc đồ màu nâu giả trang. Nam tử kia cúi đầu, quỳ ở nơi đó, chỗ lưng lộ ra một phi tiêu màu đỏ.



Liên Mạn Nhi che miệng lại, nàng tự nhận mình là gan không nhỏ, nhưng mà tuyệt đối chưa đạt tới trình độ thản nhiên khi đối diện với những

tình huống như thế này.



“Tiếp tục đi.” Nam tử nói với Liên Mạn Nhi .



“Tiếp tục cái gì?” Liên Mạn Nhi bật thốt lên hỏi.



Nam tử nhíu mày.



“….Ah, được.” Liên Mạn Nhi giờ mới hiểu được lời hắn nói, hắn lại muốn để cho nàng tiếp tục xử lý vết thương cho hắn.



Liên Mạn Nhi dường như dùng hết cả bình nấm mã đề bao, lại đem băng

gạc bên chân còn lại cống hiến nốt, rốt cục cũng đem miệng vết thương

trên cánh tay cùng trên lưng đều xử lý tốt. Quá trình này có chút chậm,

là do nàng cố ý đấy. Trước mặt mỹ nam như ngọc này, nhưng đồng thời cũng giết người không chớp mắt. Tại nơi núi rừng hoang vu này, hắn có thể

giết nàng diệt khẩu hay không?



“Này, ta không dám nói là ta cứu được ngươi, nhưng tốt xấu gì thì ta cũng giúp ngươi.” Liên Mạn Nhi chậm rãi mở miệng nói.