Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 271 : Cãi nhau
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Edit: Huyền Phạm
Beta: Ly Ly
Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Triệu Tú
Nga đều có tiếng nói trong trẻo, là loại người khi nói chuyện trung khí
mười phần. Mặc dù mấy người Liên Mạn Nhi đang làm việc, nhưng khi nghe
thấy động tĩnh, cũng không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Chu thị bởi vì khuê nữ Liên Tú Nhi bị Triệu Tú Nga chống đối, mắng Triệu Tú Nga không có quy củ.
Triệu Tú Nga làn da so sánh với nữ nhân ở nông dân bình thường đều trắng nõn hơn, cho nên khi đỏ mặt cũng đặc biệt rõ ràng.
Hết đường để đi, mới đành phải quay trở
lại Liên gia.Trước khi về đây, cha mẹ nàng, ca ca, chị dâu thay nhau
khuyên giải nàng, muốn nàng sửa đổi tính tình, phải biết nhẫn nhịn, khổ
tận cam lai.Nàng cũng nghe lời mà nhịn mấy ngày nay.
Mặc dù nàng thấy người Liên gia không
vừa mắt, không có thói quen sống ở nông thôn, nhưng dường như người Liên gia có chút xấu hổ khi đối với mặt với nàng, nên cũng không dám đụng
chạm đến nàng. Nàng nhẫn nại vài ngày là vì muốn tìm cơ hội để dễ dàng
đánh bại Hà Thị, để cho quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của nàng và Hà thị
bị đảo ngược. Liên gia không có người ra mặt, hoàn toàn mặc kệ nó.
Điều đó khiến cho dũng khí của Triệu Tú
Nga tăng lên, hơn nữa nhẫn nại là thứ nàng không am hiểu nhất và cũng là thứ nàng ghét nhất.
Theo tính tình của mình nên nàng mới đáp trả lại Liên Tú Nhi, true chọc tới Chu thị. Trong lòng Triệu Tú Nga có
chút hối hận, nhưng chút cảm giác đó đến nhanh đi càng nhanh hơn. Thay
vào đó là tràn ngập oán khí cùng tức giận.
Triệu Tú Nga nàng là ai, cho dù nam nhân và nữ nhân của Liên gia có ở chung một chỗ, nàng cũng không sợ hãi,
huống chi Liên gia thua thiệt nàng, còn không dám không đồng ý với nàng, ở trước mặt nàng sĩ diện, giảng quy củ? Cho rằng Triệu Tú Nga nàng là
dễ khi dễ hay sao?
Cỗ oán khí này cùng lửa giận vừa bùng lên, Triệu Tú Nga liền quăng hết những lời khuyên bảo của cha mẹ, anh chị dâu lại sau đầu.
“Ai ôi!!!, ngươi ở đây giảng quy củ với
ta?” Triệu Tú Nga đứng thẳng lưng, không một chút yếu thế đối mặt với
Chu thị, “Nếu ngươi có thời gian để nói đến người khác, sao ngươi không
về nhà soi gương mà nhìn lại mình đi. Ngươi rất có quy tắc, lớn lên rất
có quy củ. Quy củ gì mà chỉ coi trọng con gái của mình còn cháu dâu
ngươi lại coi thường, xem người ta như cỏ dại, thích giẫm thế nào thì
Triệu gia các ngươi tốt lắm sao, ngươi chưa lau sạch mông còn ở đây đắc
chí lắc qua lắc lại, cái đồ con khỉ bờ mông còn lộ ra ngoài.” Chu thị
mắng lại, “Triệu gia của ngươi, mở cửa hàng chuyên hãm hại lừa gạt
khách mua, có chuyện xấu gì mà các ngươi chưa làm ra… . Triệu Tú Nga,
ngươi cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì, chẳng phải vì không trèo
lên được cành cao, không gả ra ngoài được, nếu người của Liên gia chúng
ta không cưới ngươi thì bây giờ ngươi còn đang ở nhà, không ai dòm ngó
tới kìa.”
Không thể không nói, trước kia Chu thị
cũng rất có tình cảm với đứa cháu dâu này nhưng hiện tại đã hoàn toàn
xét toang mặt nhau ra, nhưng lời mắng chửi của Chu thị, từng câu từng
chữ như thanh đao nhọn đâm sâu vào lồng ngực của Triệu Tú Nga
“…Triệu gia của các ngươi nghèo đến nỗi
không có quần áo để mặc? Mở miệng muốn một trăm tám mươi lượng bạc sính
lễ, ta nhổ vào, là mấy đời rồi các ngươi không nhìn thấy bạc, có bán
khuê nữ cũng không có bán ác như vậy đâu. Nói cái gì đồ cưới cũng có tới một hai trăm lượng bạc, mấy món đồ rách rưới cuả ngươi mà đến một hai
trăm, cho dù có ném ở bên đường cũng không có ai thèm nhặt về đâu. Còn
lừa gạt chúng ta, nói cái gì muốn mua đồ cưới lại, ngươi đã cho nhà này
một văn hay hai văn? Tiền của Liên gia chúng ta là tiền mồ hôi nước mắt, dễ dàng để cho Triệu gia các ngươi nuốt như vậy.”
Nói đến đây, Chu thị cũng thực sự cảm
thấy buồn bực, thanh âm đều mang theo chút ít khóc nức nở, hoàn toàn là
một bộ dáng đau lòng vì bị người khác lừa gạt tiền.
“Bán cho người ta một cân đường trắng
lại thiếu đến một lượng, các ngươi xem trọng tiền bạc như vậy, kiếm tiền theo cách đen tối là vội vàng muốn mua quan tài cho mình sao? Ngươi
còn muốn bày ra bộ mặt thiên kim tiểu thư cao ngạo với chúng ta sao,
ngại Nhị Lang không xứng với ngươi, người Liên gia bạc đãi ngươi? Ta nhổ vào, ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, Liên gia chúng ta, đặt tiền bạc ở nhà ngươi, ngươi cầm tiền bạc mua la mua ngựa, còn cầm roi quất
người. Ngươi còn muốn chọn ăn chọn uống, muốn giẫm lên mặt mũi người
khác. Ngươi không phải là đã ăn nằm với Nhị Lang rồi đấy sao?Chúng ta
không muốn đón ngươi, chính là người Triệu gia các ngươi đến đây cầu
chúng ta đến đón ngươi, chính ngươi không biết điều lại còn lên mặt. Nhà này không muốn chứa chấp ngươi, ngươi lập tức cút đi.”
Chu thị nói một tiếng cút, nước miếng trong miệng thành nhiều chấm nhỏ, phun thẳng đến trên mặt Triệu Tú Nga.
“Ta đi, ta đi ngay lập tức.Nhị Lang,
ngươi mau đưa ta đi!” Triệu Tú Nga bị chửi sắc mặt trắng bệch, thân thể
lung lay, rơi vào trong ngực Nhị Lang.