Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 274 : Việc học
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
“Ừ, ta có hỏi.”Nghe xong câu hỏi của Liên Mạn Nhi, Vương Ấu Hằng gật đầu nói, “giống với cách trồng khoai tây”
“giống với cách trồng khoai tây” âm điệu của Liên Mạn Nhi đề cao một chút, gật đầu chờ mong Vương Ấu Hằng nói tiếp.
“Đúng vậy, giống với cách trồng khoai
tây.”Vương Ấu Hằng lên tiếng, “Có thể trồng trực tiếp, có điều phải ươm
giống trước, để nó nảy mầm tốt hơn.”
Người được phái đem khoai lang đến cho
nhà họ Vương, phần lớn đều là chân chạy việc, vì vậy đối với việc trồng
khoai lang cũng chỉ biết đại khái. Vương Ấu Hằng có hỏi nhiều hơn nữa,
cũng không có khả năng biết hết toàn bộ.
Liên Mạn Nhi có chút quấn quýt rồi.
“… Ta đang định viết một phong thư gửi qua, xin bọn họ chỉ cụ thể cách trồng khoai lang cho chúng ta.” Vương Ấu Hằng lên tiếng.
“Cũng chỉ còn có cách này, lại làm phiền Ấu Hằng ca.”Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Đối với cách trồng khoai lang như thế
nào, trí nhớ của nàng rất mơ hồ. Dù sao ở kiếp trước, nàng cũng chưa
từng làm qua những chuyện lặt vặt này, chỉ đứng một bên nhìn hoặc nghe
người lớn trong nhà nói đến. Mặc dù Vương Ấu Hằng viết thơ gởi qua, đợi
đối phương hồi âm, sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng đây là việc bắt
buộc phải làm. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng còn có thể nghĩ
ra nhiều biện pháp khác.Hai bút cùng vẽ sẽ càng ổn thỏa hơn.
Về phần biện pháp khác, cảm giác như gánh ngọn núi trên người vậy.
“Ấu Hằng ca, bên này huynh viết thư, bên kia muội sẽ nghĩ những biện pháp khác. Không phải nói ở phủ Phúc Châu
cũng có loại khoai lang đấy sao, muội nghe nói trong những người làm
việc cũng có người đến từ Phúc Châu, có lẽ người đó biết cách trồng
khoai lang, vậy thì tốt quá.” Liên Mạn Nhi đem ý nghĩ của mình nói với
Vương Ấu Hằng.
“Đúng vậy, mặc dù đầu Mạn Nhi nhỏ nhưng
linh hoạt a.” Vương Ấu Hằng giơ tay lên, dường như muốn sờ đầu Liên Mạn
Nhi, nhưng tay giơ được nhưng nhìn thấy một tóc đen nháy lại thu tay về. Chỉ mới nửa năm thời gian, tuy Mạn Nhi vẫn là một tiểu nha đầu nhưng đã cao lên không ít, dung mạo và khí chất đều có một chút thanh tao của
thiếu nữ.
Vương Ấu Hằng hơi thất thần một chút.
“Vậy đa tạ tiên sinh.”Vương Ấu Hằng vội vàng đứng lên nói cảm ơn.
Nói đến Vương Ấu Hằng có thể tham gia cuộc thi, tiểu Thất không có cảm giác gì nhưng ánh mắt Ngũ Lang lại sáng lấp lánh.
“Đừng nóng vội, ngươi còn sớm.” Lỗ tiên sinh uống một chút rượu, lại càng thêm tai thính mắt tinh, cười nói với Ngũ Lang.
Ngũ Lang cũng có chút đỏ mặt, cúi đầu.
Hắn biết rõ mình có chút nóng vội. Bởi vì điều kiện trong nhà, hắn đọc
sách muộn hơn so với người khác. Bởi vậy, hắn rất quý trọng cơ hội, dùng một canh giờ để làm chuyện của hai canh giờ, hận không có nhiều thời
gian để sử dụng, ôm quyển sách không buông tay. Nhưng hắn mới đọc sách
một thời gian, muốn đạt tới trình độ tham gia cuộc thi, sợ còn phải đợi
vài năm nữa a.
Lỗ tiên sinh mĩm cười nhìn Ngũ Lang,
thầy trò hai người sớm chiều ở chung, hiện tại trong lòng Ngũ Lang đang
suy nghĩ gì, hắn có thể đoán được tám chín phần. Ngũ Lang có chí cầu
tiến như vậy, hắn rất vui mừng. Lúc trước đáp ứng đến dạy mấy học sinh
tiểu học, Ngũ Lang chăm chỉ hiếu học, là một trong những nguyên nhân đả
động hắn.
“Lỗ tiên sinh, ta còn cần mấy năm nữa mới có thể như Ấu Hằng ca…” Ngũ Lang suy nghĩ một chút, vẫn ngẩng đầu lên hỏi.
Lỗ tiên sinh vuốt chòm râu nở nụ cười,
nhưng không có trả lời ngay. Cả nhà đều nhìn hắn, chờ mong câu trả lời
của hắn, Lỗ tiên sinh có chút đắc ý nho nhỏ. Liên Mạn Nhi cảm thấy Lỗ
tiên sinh như vậy có chút ngây thơ, trong lòng âm thầm bật cười. Thật ra Lỗ tiên sinh là người rất giàu tình cảm, càng ở chung lâu, tình cảm của Lỗ tiên sinh biểu hiện càng rõ ràng.
“… Chỉ cần ngươi chịu dụng tâm, không sợ cực khổ. Dựa theo kế hoạch ta định ra cho ngươi, ừ, sang năm, có lẽ
ngươi có thể tham gia thi đồng sinh trước.” Lỗ tiên sinh hưởng thụ đủ
cảm giác cả nhà chờ mong câu trả lời của mình, rốt cuộc cũng mở miệng
nói ra đáp án.
Đối với đáp án này, cả nhà Liên Mạn Nhi đều rất vui mừng.
Vào ban đêm, cả nhà nói chuyện rất khuya, mới vô cùng vui vẻ tách ra.
Ngày hôm sau, vừa ăn cơm trưa xong, lại
có một tin tức tốt truyền đến. Trên núi có một người ở phủ Phúc Châu,
biết cách trồng khoai lang. Liên Thủ Tín lập tức lên núi, mời người đến.