Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 288 : Nhược điểm của Chu thị

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


“Mẹ, trước đừng nóng giận. Con không

biết Tú Nhi nói gì với mẹ. Không biết tại sao, Chi Nhi đàng hoàng ngồi ở đây, Tú Nhi lại hắt cả một chậu nước bẩn lên người Chi Nhi. Mẹ, mẹ xem

đi, toàn bộ phía sau lưng Chi Nhi đều ẩm ướt.” Trương thị để cho Chu thị nhìn sau lưng Liên Chi Nhi bị hắt ẩm ướt, vừa vội vàng giải thích với

Chu thị.



Ánh mắt Chu thị nhìn lướt qua sau lưng

Liên Chi Nhi, toàn bộ phía sau lưng Liên Chi Nhi cơ hồ đều ẩm ướt, trên

đó còn có một hai lá hẹ, vạt áo của nàng còn đang nhỏ nước.



Trong lòng Chu thị rất rõ ràng, vừa rồi

Liên Tú Nhi đi ra hắt nước bẩn rửa rau hẹ, nhìn nhìn lại dấu nước bẩn

trên mặt đất, sẽ không khó phát hiện chân tướng sự tình. Trong lòng Liên Tú Nhi không thoải mái, chuyện này bà ta cũng biết. Lúc nãy, lặt rau ở

phía sau hậu viện, không biết tại sao Hà thị và Triệu Tú Nga lại nói lão Kim đến giúp Liên Thủ Tín trồng trọt, thật ra là coi trọng Liên Chi

Nhi, muốn hỏi nàng cho con trai mình. Còn nói cuộc sống của nhà lão Kim

sung sướng thế nào, con nhà lão Kim lớn lên tuấn tú lịch ra sao.



Lúc ấy, sắc mặt của Liên Tú Nhi rất khó

coi, bưng chậu nước đứng dậy, nói muốn đi hắt nước. Bà ta cũng không

ngăn cản, nghĩ trong lòng Liên Tú Nhi không thoải mái, tránh đi một chút để giải tỏa tâm tình cũng tốt.



Kết quả không bao lâu sau, Liên Tú Nhi

toàn thân ướt sũng, vẻ mặt đưa đátrở về, nói là Liên Mạn Nhi khi dễ

nàng, cố ý hắt nước lên người nàng.



Chu thị vốn đang đau lòng Liên Tú Nhi

trong lòng không thoải mái, lại thấy cả người Liên Tú Nhi đều ướt sũng,

vô cùng đau lòng, lập tức chạy tới đây, tìm Liên Mạn Nhi tính sổ.



Cho dù Liên Tú Nhi hắt nước lên người

Liên Chi Nhi thì thế nào? Trong lòng Liên Tú Nhi đang không thoải mái.

Trương thị không phải nên đau lòng Liên Tú Nhi sao, như thế nào còn đứng nhìn Liên Mạn Nhi hắt nước vào người Liên Tú Nhi. Liên Mạn Nhi cố ý

dùng nước hắt lên người Liên Tú Nhi, Trương thị và Liên Chi Nhi đều ở

đây, rõ ràng là ba mẹ con các nàng hợp nhau khi dễ Liên Tú Nhi.



Khi dễ Liên Tú Nhi, thì chính là khi dễ bà, làm mất mặt của bà.



“Ta phi, vợ lão Tứ, ngươi đừng giả vờ

tốt đẹp ở trước mặt ta, đừng có giả bộ làm người tốt. Ba mẹ con các

ngươi, Tú Nhi chỉ có một mình, không phải các ngươi khi dễ nó, một mình

nó dám gây sự với các ngươi? Ngươi khi dễ ta không nhìn thấy, nên ngươi

muốn nói gì thì nói. Bây giờ ta hỏi ngươi, nước trên người Tú NHi có

phải do Mạn Nhi hắt không? Mạn Nhi cố ý hắt nước lên người Tú Nhi phải

không? ” Chu thị nhìn thẳng vào Trương thị, lớn tiếng chất vấn.
Chu thị bị Liên Tú Nhi kéo lại, xoay

người lại, khóe mắt dư quang thoáng thấy bóng người từ ngoài đi vào.

Trong lòng bà vừa động, liền bổ nhào lên người Trương thị, “Cuộc đời của ta đã tạo nghiệt gì, không sinh được một nhi tử nào tốt, không cưới

được một người con dâu nào hiền lành cả. Trước mặt thì giả bộ tốt đẹp,

sau lưng, lại khi dễ chết ta. Ngươi không phải muốn đánh sao, ngươi đánh chết ta đi, ngươi đánh chết ta đi?”



Không phải đã xong việc rồi sao, tại sao Chu thị lại phản công nữa rồi? Trương thị lắp bắp kinh hãi, vội vàng

mang Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi lui về trong phòng.



“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Lại có chuyện gì thế?” Một người bước nhanh chạy tới, ôm lấy Chu thị.



Người tới chính là Liên Thủ Tín, Ngũ

Lang và Tiểu Thất cũng theo lại đây, có điều hai đứa trẻ không chạy đến

chỗ Liên Thủ Tín và Chu thị, mà đều chạy đến bên người ba mẹ con Trương

thị.



“Mẹ, tỷ tỷ, có chuyện gì thế? A? Tại sao quần áo của tỷ con đều ướt hết thế?”



“Ngươi còn coi ta là mẹ người sao? Ngươi cái đồ vương bát đản vô lương tâm, ngươi nhìn xem, Tú Nhi bị mấy mẹ con nàng khi dễ, ngươi lại dung túng các nàng, nhìn mẹ ngươi và muội muội

của mình bị người khác khi dễ chết đi…” Chu thị vừa mắng, vừa đánh Liên

Thủ Tín.



Liên Thủ Tín đến đây, hiển nhiên bà ta càng thêm cao hứng, Chu thị cảm giác được mình đã có núi dựa vào.



“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?… Mấy năm

nay, mẹ bọn nhỏ không phải là người như vậy.” Lúc này Liên Thủ Tín, cũng thấy cả người Liên Tú Nhi và Liên Chi Nhi đều ướt sũng, khẳng định là

đã biết chuyện gì xảy ra.



“Cha,” vì phòng ngừa Chu thị đổi trắng thay đen, Liên Mạn Nhi đem ngọn nguồn mọi việc nói với Liên Thủ Tín.



Nhưng Liên Mạn Nhi quên mất một chuyện,

Chu thị và nhóm con cháu của mình, từ trước đến nay đều không nói thị

phi trắng đen. Chữ hiếu vào đầu, hết thảy thị phi đều là mây bay. Duy có một chữ hiếu thật to, bao phủ toàn bộ bầu trời của đại viện Liên gia.



“Ngươi nói cái gì? Ngươi đây là nói ta

oan uổng nàng ?” Chu thị lập tức nổi giận, “Ngươi…cái đồ vô lương tâm,

cưới vợ liền quên mẹ. Ta thế nào đổ phân đổ nước tiểu cho ngươi, nuôi

ngươi lớn, ngươi bú sửa của ta suốt ba năm… tiền sữa… tiền xem bệnh cho

ngươi… ,,, “



Chu thị lải nhải mắng chửi, mặt Liên Thủ Tín càng ngày càng hồng.