Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 298 : Tranh cãi

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


“Sao hai con lại không đi?” Liên Thủ Tín và Trương thị đồng thanh hỏi. Ngũ Lang và Tiểu Thất lên phòng trên ăn

cơm, sẽ ngồi cùng bàn với Liên Thủ Tín, tức là ngồi cùng bàn với Liên

lão gia tử, sẽ không phải nhìn sắc mặt của người khác.



“Cũng không có nguyên nhân gì, con vốn

không có ý định đi.” Ngũ Lang liền nói, “con là tới giúp ông nội làm

việc, chứ không phải vì một phần cơm. Làm xong việc, con về nhà mình ăn

cơm, chuyện này ai cũng không thể nói gì. Với lại, nhà ông nội muốn ăn

một bữa bánh nướng áp chảo và thịt hầm cách thủy cũng không dễ dàng gì,

thiếu con và Tiểu Thất không phải càng tốt hơn sao.”



Lời nói của Ngũ Lang tựa hồ là suy nghĩ

vì cả nhà Liên lão gia tử và Chu thị. Chẳng qua là ý vị trong lời nói

của hắn có chút gì đó không đúng.



“Không thể nói như vậy, hai con đi ăn,

bà nội con cũng sẽ không nói gì. Các con đều không đi, người ngoài nhìn

vào sẽ bàn tán không tốt.” Liên Thủ Tín hiền lành nói.



Ánh mắt Ngũ Lang lóe lên, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại chịu đựng không nói.



Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang, cảm thấy được hắn đang tức giận, những lời hắn vừa nói không thật lòng.



“Ca ca, trong lòng huynh nghĩ gì thì cứ việc nói ra, ở đây cũng không có người ngoài.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.



Liên Thủ Tín tháo cày từ trên người Tiểu Hoàng xuống, buộc dây chão ( dây dùng để buộc súc vật vào xe) lại. Mặt trời đã xuống núi từ lâu, mặt trăng trên bầu trời tỏa ra ánh

sáng nhè nhẹ, xung quanh ruộng, chỉ còn gia đình bọn họ là chưa trở về

nhà.



“Nếu muốn giữ mặt mũi cho ông bà nội,

thì cha đi một mình là đủ rồi, con và Tiểu Thất không cần đi.” Ngũ Lang

suy nghĩ một chút, rồi nghiêm mặt nói. “Mẹ, tỷ tỷ và Mạn Nhi không có

chút địa vị gì ở nhà trên. Giờ con, Tiểu Thất đi theo cha lên nhà trên

ăn cơm, còn mẹ, tỷ tỷ và Mạn Nhi không đi. Người ngoài nhìn vào cũng sẽ

nghĩ, hóa ra đối với cha, con và Tiểu Thất thì mẹ, tỷ tỷ và Mạn nhi đều

không được coi trọng, là những người bị người khác chà đạp dưới lòng bàn chân? Chúng ta là người một nhà mà còn như vậy, thì sau này, người

ngoài sẽ vì thế mà càng khi dễ mẹ con.”



“Cha, có bao giờ cha đã từng suy nghĩ, tại sao ở trong nhà, mẹ con lại không có địa vị gì chưa?”



“Họ không chào đón mẹ con, vì ở trong

nhà mẹ con không được coi trọng, vậy cũng sẽ không chào đón con và Tiểu
ra ngoài, người ta sẽ chỉ vào lão già ta mà xì xầm, trong lòng nó chắc

chắn rất vui vẻ.” Chu thị chỉ trời mà chửi, nước miếng bay tung tóe.



Mặt Liên Thủ Tín có chút không chịu đựng nổi.



“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Vợ của

con không có ý như vậy, nàng không phải là người như thế. Những năm qua, chúng con như thế nào, mọi người không phải không biết.” Liên Thủ Tín

đỏ mặt nói.



“Nghe xem, nghe xem, đến con ruột của ta còn bênh vực nó như vậy, thế này thì người ngoài sẽ nghĩ gì, còn phải

hỏi sao? Đúng là lòng dạ hiểm độc mà, rõ ràng là nó hận ta mà. Ta coi

như là bước một chân vào quan tài rồi, cũng không sợ gì nữa, cũng không

liên lụy đến các ngươi, chỉ thương thay Tú Nhi của ta, bị ta liên lụy

rồi. Ngoài mặt thì giả làm người tốt, tâm địa quá ác độc a….”



“Bà đã từng tuổi này rồi, còn la to cái

gì, không sợ người khác nghe thấy sẽ chê cười à? Người ta giúp đỡ chúng

ta, đáp lễ là việc nhất định phải làm. Vợ lão Tam, con qua cửa hàng bên

kia, bảo vợ lão Tứ mang theo bọn nhỏ, nhanh đến ăn cơm.” Liên lão gia tử cắt đứt lời nói của Chu thị, quay sang phân phó Triệu thị.



“Đi kêu ai? Để ta xem, trong các ngươi,

ai dám đi gọi nó.” Chu thị liền đứng lên, chặn trước cửa nhà. “Không

phải muốn làm bộ làm tịch à, để cho nó làm. Không đi gọi để xem nó có

thể kêu cái gì. Ta đây có bánh nướng áp chảo với thịt hầm cách thủy, nó

có tới, cũng không có mặt mũi mà ăn.”



“Vợ lão Tam, bảo con đi thì đi đi.” Liên lão gia tử cũng nóng giận. “Bà còn không tránh ra, làm trò trước mặt

các con thế này, bà còn mặt mũi của người làm mẹ sao?”



“Tôi còn mặt mũi mà làm mẹ á, vất vả bao nhiêu năm để nuôi chúng lớn, cưới vợ sinh con, bây giờ ta già rồi, liền không coi ta ra gì nữa, để cho vợ con chúng xỉ vào mặt ta….”



“Bà…..Bà như vậy…Vợ lão tứ không đến,

còn không phải tại bà, bà vốn dĩ không để cho chúng chút mặt mũi nào.”

Nghe Chu thị nói càng lúc càng vô lí, Liên lão gia tử vừa bực, vừa vội

lại không biết phải làm gì. “Trong nhà này, bà không phải là trời à, có

ai dám làm trái ý bà….”



Không khí càng ngày càng căng thẳng,

Liên lão gia tử và Chu thị mặt cũng đỏ tới mang tai, một người muốn lặt

bàn, một người thì muốn ném chậu, trước mắt là một khó tránh khỏi một

cuộc đại chiến……