Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 31 : Người nào giữ tiền

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Edit: Khueloan

Beta: Tiểu Tuyền

Trương thị thở dài, “Tam bá mẫu của con cũng là người hiền lành, mẹ

nghĩ nếu không giúp nàng một chút, thì quả thật là quá đáng thương.”



“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không phải người hiền lành, nội nói mẹ, mẹ cho tới

bây giờ cũng không giải thích”. Trương thị như vậy, vậy mà vẫn cho rằng

Triệu thị hiền lành.



“Con còn nhỏ, không hiểu được những thứ này. Mẹ cùng tam bá mẫu của

con không giống nhau, con thấy mẹ gần đây bị nội con khinh bỉ, nhưng mà

mẹ có con trai con gái, mẹ có sự kiên trì của mình, nhưng tam bá mẫu

con. . . . . . Chỉ có mỗi Diệp nhi là khuê nữ”.



Liên Mạn Nhi bừng tỉnh đại ngộ.



Nàng đã không lưu ý vấn đề này. Cảm giác tồn tại của Triệu thị cùng

Liên Diệp Nhi ở Liên gia vô cùng yếu, chẳng qua là giữ yên lặng mà làm

việc, lúc ăn cơm Triệu thị trước giờ luôn không ăn món ăn, chính là Liên Diệp Nhi cũng ăn rất ít. Triệu thị đối với Chu thị lại càng cúi đầu

thuận theo, một câu cũng không dám nói, nhưng mà, Triệu thị mỗi ngày đều bị Chu thị trách mắng. Hà thị là một người lười, công việc của nàng,

đều giao cho người khác, trong đó Triệu thị bị nàng sai sử nhiều nhất.



“Mẹ như thế nào. . . . . . không hỏi rõ ràng, vẫn đối với tam bá mẫu

cũng có chút hà khắc. . . . .” Trương thị nói với Liên Thủ Tín nói.



Liên Thủ Tín cũng thở dài theo, nhưng không nói gì.



“Khi đó còn không có các con, các ngươi con biết, tam bá mẫu của con đã phải chịu qua bao nhiêu khổ. . . . . . .”



Lúc Trương thị gả vào nhà, Cổ thị đã cùng Liên Thủ Nhân ở tại trấn

trên rồi, trong nhà chỉ có hai con dâu là Hà thị cùng Triệu thị. Triệu

thị khi đó đã vào cửa bốn năm rồi, nhưng hoàn toàn không có con. Mỗi

ngày đều phải phụng bồi cẩn thận, nhìn sắc mặt Chu thị. Chu thị khi đó

đang muốn hưu Triệu thị, Triệu thị ở dưới chân Chu thị chịu phạt quỳ,

cuối cùng là Liên Thủ Lễ không đồng ý, Liên gia khi đó cũng không dư

thừa tiền cho Liên Thủ Lễ cưới thêm vợ, chuyện này vì thế mới gác lại.



Sau đó rốt cục Triệu thị mang thai, Trương thị còn vì nàng mà cao

hứng, cho là nàng rốt cục có thể ngẩng đầu lên rồi. Không nghĩ tới Triệu thị lại sinh con gái, hơn nữa từ đó về sau bụng lại không thấy có động

tĩnh gì. Chu thị vì vậy mà càng coi như không khí, Triệu thị thì càng

không dám ngẩn đầu, vẫn nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày.



“Tam bá nương con là người tốt, không may ở chỗ là không có con trai.

Chúng ta có thể giúp, thì nên giúp đỡ nàng. Làm người a, phải nói lương

tâm, chuyện nâng trên đạp dưới mẹ không thể làm. Gặp phải người có hoàn

cảnh không tốt, ta phải giúp đỡ, thế mới là con người”. Trương thị nói

lời thấm thía.



Mấy hài tử đều gật đầu.



Cảnh ngộ của Triệu thị quả thật làm cho người ta đồng cảm.



“Nương, con không nói là không thể giúp tam bá mẫu, nhưng mà mẹ giúp

như vậy, cuối cùng thiệt thòi của tam bá mẫu chịu lại đổi thành mẹchịu”. Liên Mạn Nhi nói.



“Thiệt thòi gì đâu, nội con mắng thì cứ để nàng mắng hai câu, nếu

không chính là sỉ nhục một chút thôi,có là chuyện gì? Nếu là mẹ không

giúp, rơi vào trên người tam bá mẫu, khẳng định càng không dễ qua”.

Trương thị cười nói.


“Tứ thẩm xem người nói kìa, dù sao chúng ta là hương thân, thì ngài là trưởng bối, nhận lễ của cháu là phải mà”.



Mọi người đi vào trong nhà ngồi, có tiểu hỏa kế đưa trà bánh lên.



Trương thị nhìn mấy hài tử đều thoải mái ngồi ở trên ghế, Vương Ấu

Hằng đối đãi cực kỳ khách khí, trong lòng mơ hồ có chút bất an, rồi lại

khó mà nói cái gì, sợ mất mặt trước mặt bọn nhỏ.



“Ấu Hằng ca, số tầm bóp lần này chúng ta đem từ trong núi tới, số

lượng có nhiều hơn một chút”. Liên Mạn Nhi nói với Vương Ấu Hằng.



“Nhiều thật tốt” Vương Ấu Hằng nói, “Những thứ lần trước các muội đem tới kia, ta đều đem tới huyện cùng phủ thành, bán rất đắc. Rất nhiều

người cho là đồ chơi mới lạ mua về, làm thuốc ngược lại không cò, dư cái gì”.



Tầm bóp bán đắc thật là tốt, Liên Mạn Nhi cũng cao hứng theo.



“Đúng rồi, Ấu Hằng ca, tầm bóp này còn có thể giữ đến mùa đông để

ăn”. Liên Mạn Nhi nói cho Vương Ấu Hằng “Dùng sợi dây xỏ qua nó, rồi

treo phía dưới mái hiên, chờ đến mùa đông, phía bên ngoài khô lại, khi

đó ăn ngọt, lễ mừng năm mới hay ăn nhiều thịt cá, ăn cái này vừa lúc sẽ

hạ hỏa”.



“Còn có thể như vậy à, ta đây sẽ nhớ kỹ”. Vương Ấu Hằng cười nói.



“Mạn Nhi, vết thương của ngươi, đã tốt chưa?” Vương Ấu Hằng nhìn Liên Mạn Nhi trên đầu không quấn băng vải, liền hỏi.



“Đều tốt lắm”. Liên Mạn Nhi nói.



“Tới đây ta xem cho ngươi”.



Vương Ấu Hằng liền đứng lên, cùng Liên Mạn Nhi đi đến chỗ có ánh sáng gần cửa, nhẹ nhàng vén tóc Liên Mạn Nhi, xem xét vết thương. Vết thương trên đầu Liên Mạn Nhi dài chừng nửa tấc, cũng may có tóc che lại, phía

ngoài cũng không thể nhìn ra.



“Như vậy ta liền yên tâm”. Vương Ấu Hằng nói.



“. . . . . . . Sẹo này của Mạn Nhi, sau này có thể hết chứ?” Trương thị hỏi Vương Ấu Hằng.



Vương Ấu Hằng trầm ngâm một chút, bởi vì vết thương của Liên Mạn Nhi

là trên da đầu, mặc dù có thuốc thượng hạng đến mấy cũng không có mấy

tác dụng. Sẹo này chỉ sợ là theo Liên Mạn Nhi suốt đời.



“Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, qua mấy năm nữa, thương thế và sẹo kia sẽ không còn”. Vương Ấu Hằng nói.



“Cám ơn trời đất”. Trương thị lập tức vui mừng.



“Dù sao có đầu tóc che thế kia, cũng sẽ không sao”. Liên Mạn Nhi cũng không có để ý lắm.



Vương chưởng quỹ cùng ngũ lang đem tầm bóp vào trong nhà.



“Trừ đi số lẻ, mười bao bố, tổng cộng là, tám trăm năm mươi cân, như

cũ mỗi cân năm văn tiền, tổng cộng là bốn ngàn hai trăm năm mươi văn

tiền”.



Vương chưởng quỹ đem tiền đến, nhìn Trương thị quay lại nhìn Liên Mạn Nhi một chút.



“Tiền này là đưa cho vị nào cầm.”