Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 315 : Đoan ngọ

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: An Nguyễn

“Gia Hưng tới à, mau vào trong nhà ngồi.” tiếng cười của Liên Thủ Tín từ bên ngoài truyền vào “Mẹ bọn nhỏ, Gia Hưng tới.”



Mặt Trương thị lập tức đầy vẻ cười, vừa đáp lời vừa ra ngoài đón.



Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi một cái, thấy nàng xấu hổ đứng đó, băn khoăn không biết nên ra ngoài đón hay đứng ở nơi này, hoặc nên trốn đi; liền nở nụ cười.



Cười xong, Liên Mạn Nhi kéo tay Liên Chi Nhi, đi theo Trương thị ra ngoài đón.



Ngô Gia Hưng mặc một bộ quần áo vải đay phẳng phiu, tay ôm bao lớn

bao nhỏ đứng ở đó, hướng về phía Trương thị và Liên Thủ Tín cười.



Liên Mạn Nhi nhanh nhẹn tiến lên giúp Ngô Gia Hưng cầm đồ, mọi người

cười cười nói nói đi vào cửa hàng, bày ra mấy thứ nước trà, trái cây.

Con rể tương lai đến nhà, Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều vui vẻ ra

mặt, lấy đồ tốt nhất trong nhà ra chiêu đãi.



Ngô Gia Hưng tới để đưa quà tặng tiết Đoan Ngọ.



Nhà nông chú ý lui tới thăm viếng vào ba dịp lễ lớn (Đoan Ngọ, Trung

Thu, Nguyên Đán). Hiện tại Liên gia và Ngô gia là thân thích rồi, lễ

nghi này tự nhiên không thể thiếu.



Kể ra cũng có nhà, hoặc vì chủ nhà tiết kiệm, hoặc trong nhà điều

kiện có hạn, luôn mong muốn sau khi đính hôn lập tức thành thân bởi vì

như vậy có thể nhanh chóng đem con dâu cưới vào cửa, tăng thêm lao động

trong nhà, sớm sinh con đẻ cái, còn giảm bớt quà tặng trong ba ngày lễ

trước khi kết hôn.



Ngô gia dĩ nhiên không phải gia đình như vậy, quà tặng Ngô Gia Hưng đưa tới cũng rất nhiều.



Hai cuộn vải đay, dùng sợi bông thượng đẳng dệt thành, bề mặt mịn

màng, mặc vào lại thoáng mát, màu sắc và hoa văn tươi đẹp mà không thô

tục. Vải là do Ngô Gia Hưng và Ngô Ngọc Quý đi thị trấn mua về, giá tiền cũng không rẻ hơn tơ lụa bình thường, nghe nói còn là vật liệu may mặc

hợp thời nhất năm nay ở thị trấn và phủ thành. Bởi vì bán chạy, cửa hàng vải vóc ở trấn Thanh Dương cũng không còn cuộn nào.



Tiếp theo là một túi mười cân gạo nếp thượng đẳng, khoảng mười cân thịt heo, ngoài ra còn có hai bình rượu Hạnh Hoa thôn.



“Vừa thực dụng vừa đẹp. Quả thật suy nghĩ thấu đáo, mẹ Gia Hưng đúng là người chu đáo.” Trương thị nói nhỏ với Liên Mạn Nhi.


muốn dùng hành động biểu hiện lập trường của mình.



Chỉ là lời nói như vậy…, không nên nói thẳng với Liên Thủ Tín.



“Cha, mẹ, không phải có câu nhập gia tùy tục sao? Chúng ta nhìn những người khác trong thôn làm như nào, chúng ta làm như vậy. Đến lúc đó

cũng không ai nói gì được chúng ta. Nếu không, chúng ta đưa đồ qua, có

khi còn bị mắng một trận, xoi mói thiếu sót của chúng ta.” Liên Mạn Nhi

liền nói, “Cha thương ông bà nội, vậy khi nào chúng ta làm đồ ăn ngon

liền mời lão nhân đến ăn. Chúng ta ở gần, dễ chăm sóc, quà lễ không thể

nhiều hơn quà tặng cho ông bà ngoại được.”



“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu, “Thật ra trong lòng ta cũng rất sợ

qua lại với thượng phòng, dù ta có làm gì cũng bị mắng. Đổi thành người

khác cũng chẳng ai dễ chịu cho được, chẳng ở đây quanh năm suốt tháng

đều như vậy.”



“Vậy cũng được.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.



Hôm sau, hạt kê vàng và gạo nếp ngâm lâu đã mềm ra, Trương thị đổ

nước đi, đem lá dong và lá hoa Mã Lan để trong bát tô, làm mềm trong

nước ấm. Các nàng đã chuẩn bị sẵn nhân bánh chưng năm nay.



Một loại chỉ gói gạo, không nhân. Loại thứ hai cho táo đỏ, làm bánh

chưng ngọt. Loại thứ ba cho lòng đỏ trứng muối, hôm đi chợ phiên các

nàng mua ít trứng vịt muối chính là để đem lòng đỏ trứng ra làm nhân

bánh chưng. Loại cuối cùng là bánh chưng thịt.



Muốn gói nhiều bánh chưng như vậy, tất nhiên các nàng làm không hết,

Triệu thị và Liên Diệp Nhi chủ động tới hỗ trợ, con dâu làm việc vặt ở

cửa hàng ăn sáng cũng tới, ngoài ra Trương thị còn nhờ cả vợ Xuân Trụ,

cộng thêm ba mẹ con các nàng, mỗi người động tác đều nhanh nhẹn, cũng có thể làm hết việc.



Sau đó, Tưởng thị ôm Nữu Nữu tới, nàng để cho Nữu Nữu chơi bên cạnh mình, cũng ngồi xuống giúp đỡ gói bánh chưng.



Tưởng thị nấu ăn ngon, tay chân nhanh nhẹn, bánh chưng gói ra cũng

rất đẹp. Tưởng thị có thể tới giúp đỡ, Trương thị liền rất vui vẻ.



Đợt bánh chưng đầu tiên nấu xong, Trương thị và Liên Mạn Nhi bắt đầu sắp xếp tặng lễ.